Chuyện Xứ Lang Biang 4: Báu Vật Ở Lâu Đài K'rahlan

Chương 99

- Uống đi tụi con. – Thầy N’Trang Long hào hứng quảng cáo. – Thứ rượu này khiến con người ta thư thái, sảng khoái cực kỳ. Đặc biệt nó có thể giúp tăng năng lượng pháp thuật, vì vậy mà nó rất quý hiếm. Cỡ như Kan Kuru và Ama Moto đừng hòng được ta chiêu đãi thứ rượu này.

Nghe vậy, Nguyên và Kăply yên tâm há miệng ra. Quả nhiên, thứ nước màu cam vừa chạm vào môi, tụi nó đã thấy ngọt lịm, thơm phức và mát rượi như vừa lấy ra từ tủ lạnh. Nguyên và Kăply nghe hương thơm và mùi vị của thứ chất lỏng này rất quen, nhưng dù bới tung ký ức tụi nó vẫn không nhớ ra mình đã nếm qua lúc nào.

- Tuyệt không, tụi con? – Đợi hai đứa trẻ uống xong, thầy N’Trang Long đặt chiếc bình xuống, nheo mắt hỏi.

Nguyên đưa tay quẹt mép, xuýt xoa:

- Tuyệt lắm, thầy. So với bia Saydimi và bia Concop, loại rượu này nhẹ và ngon hơn nhiều.

- Nghe quen quen, thầy ơi. – Kăply chun mũi hít hít. – Nhưng con chẳng nhận ra thứ rượu này làm từ loại trái cây nào.

- Tụi con nghe quen quen là phải rồi. – Thầy N’Trang Long mân mê chòm râu xoăn. – Nó được làm từ những quả táo vàng trên núi Lưng Chừng. Chính giáo sư Akô Nô tặng ta đó. Hừm, nhưng ổng chỉ tặng có ba bình thôi. Đúng là keo kiệt quá sức.

Kăply khoái chí:

- Ủa, thầy Akô Nô biết nấu rượu hả thầy?

- Ổng mà biết nấu rượu thì ta đi đầu xuống đất. Loại rượu này do bọn khỉ Manibum chưng cất, ổng chỉ có tài mò tới lấy trộm của bọn chúng thôi.

Trong khi Nguyên và Kăply liếʍ mép một cách thèm thuồng như cố tận hưởng vị ngọt còn đọng trên đầu môi, thầy N’Trang Long thận trọng dựa tấm lưng to đùng vào lưng ghế, đưa mắt ngắm hai đứa học trò, đắn đo một lúc như lựa lời rồi trầm ngâm cất tiếng:

- Thiệt là oan cho ta nếu con cứ luôn miệng trách ta một cách quá hăng hái như con đã làm nãy giờ, Kăply à.

Kăply tròn xoe mắt nhìn thầy hiệu trưởng, tia nhìn như muốn nói “Vậy mà oan hả thầy?”

- Oan quá đi chứ! – Như đọc được ý nghĩ trong đầu thằng nhóc, thầy N’Trang Long khẽ gật đầu. – Vì trên thực tế chỉ có Nguyên và con là xứng đáng với vai trò chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang hơn bất cứ một ai khác. Đặc biệt là con, Kăply.

- Nhưng con không phải là cư dân Lang Biang thực sự. – Kăply gãi gáy. – Con không biết pháp thuật…

- Nhưng con có bản năng pháp thuật. – Thầy N’Trang Long ngắt lời. – Ngay từ đầu ta đã nhận ra phẩm chất đó nơi con.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của hai đứa học trò, thầy N’Trang Long điềm tĩnh hỏi:

- Có phải ở thế giới tụi con, Nguyên và con có nguồn gốc không giống nhau?

- Sao thầy biết hả thầy? – Kăply kinh ngạc, một lần nữa nó lại dựng mắt lên. – Thầy nói đúng. Con là người Chămpa.

- Nếu ta không lầm thì người Chămpa thờ thần Silva và nhiều vị thần khác, có đúng vậy không? – Thầy N’Trang Long hỏi cho có hỏi. Không cần đợi Kăply xác nhận (có vẻ như thầy cho rằng cả thế giới phải biết câu trả lời rồi), thầy từ tốn giải thích. – Tuy vương quốc Chămpa đã không còn tồn tại nhưng sức mạnh vô hình của các đấng thần linh vẫn chảy trong người con như một mạch ngầm, ta tạm gọi nó là bản năng siêu nhiên. Khi ở thế giới của tụi con, bản năng đó sẽ đời đời thϊếp ngủ. Nhưng khi con đặt chân đến Lang Biang, xứ sở của pháp thuật, tức là khi con gặp một môi trường thuận lợi, bản năng đó nơi con tự động thức dậy, Kăply à.

Nguyên chớp mắt, giọng méo đi vì xúc động:

- Ý thầy muốn nói đến khả năng nghe được lời nguyền rủa thầm của quái nhân và các khả năng kỳ lạ khác của Kăply như làm hiện ra…

- Chính là ta đang muốn nói đến chuyện đó, Nguyên à. Nhưng làm hiện ra con chim vàng mới là điều quan trọng nhất. Ta chắc đó là chim thần Garuda. Dĩ nhiên người Chămpa còn có những linh vật khác như bò thần Nandin, rắn thần Naga. Nhưng có lẽ vật hộ mệnh của Kăply là con chim này.

Nguyên gật gù:

- Hèn gì chim Garuda luôn bay ra để bảo vệ mỗi khi Kăply bị ngất xỉu…

- Nhưng phải có một con chim khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó. – Kăply nhăn nhó tiếp lời bạn. – Và nếu lúc đó không có một con chim nào quanh đó thì con sẽ tiêu tùng hả thầy?

- Bản năng này của con đã bị đóng băng quá lâu rồi, Kăply. Nên để chim Garuda nhớ tới nhiệm vụ, cần phải có một con chim mồi. Ta tin tới lần thứ ba hoặc thứ tư, chim thần Garuda sẽ tự động xuất hiện mà không cần kêu gọi hay dụ dỗ.

Thầy N’Trang Long đập lên bàn bằng cả hai tay, một động tác thay cho câu nói “Chú ý!”. Và khi Nguyên và Kăply háo hức chong mắt vào chòm râu rậm của thầy rồi thì thầy mới giơ một cánh tay lên, cao giọng:

- Bây giờ thì các con thử tưởng tượng đi. Nếu hai đứa con không ngẫu nhiên xuất hiện ở xứ sở này thì toàn bộ cư dân ở đây sẽ ra sao?

Kăply liếʍ mép:

- Chắc là chết sạch hết hả thầy?

- Chứ còn gì nữa. Chim thần Garuda chính là khắc tinh của thần chú Cực lạc tiêu diêu. Nếu chim thần Garuda không xuất hiện, chỉ cần một tuần Macketa đủ làm cỏ hết cái xứ này.

Thầy N’Trang Long từ từ hạ tay xuống và mỉm cười tinh quái:

- Thấy chưa con! Ta đâu có mất trí đến mức tự nhiên chọn hai thằng nhóc đi lạc làm chiến binh giữ đền.

- Con hiểu rồi, thưa thầy. – Kăply áy náy nói.

Đôi mắt thầy N’Trang Long dịu đi và giọng nói của thầy trở nên ấm áp:

- Cho nên ta mới nói số phận đã chọn tụi con, và lịch sử đã trao vào tay tụi con cái sứ mạng cao cả đó. Ta nghĩ, không chỉ ta mà tất cả cư dân xứ Lang Biang đều phải cảm ơn tụi con, không chỉ về những gì tụi con đã làm được mà cả về thái độ hào hiệp của tụi con. Tụi con đã hành động như tụi con chính là K’Brăk và K’Brêt mặc dù tụi con biết tụi con không phải là K’Brăk và K’Brêt.

- Thầy ơi…. – Kăply kêu lên khi thầy hiệu trưởng nói những câu cuối.

- Gì đó con?

Kăply chưa kịp đáp, Nguyên đã nói thay:

- Đã đến lúc tụi con phải về làng Ke thầy ạ. Tụi con đi đã quá lâu rồi.

Kăply ngập ngừng hỏi:

- Công việc ở đây vậy là đã xong hết rồi phải không thầy?

- Xong hết rồi, tụi con.

Thầy N’Trang Long khẽ đáp, giọng phảng phất nỗi buồn. Thầy nhìn hai đứa nhóc bằng ánh mắt khó mà nói chính xác chứa đựng cảm xúc gì. – ngậm ngùi, vấn vương hay mất mát, hay là tất cả:

- Dù rất lưu luyến hai đứa con nhưng ta nghĩ hoài vẫn không tìm ra lý do gì để giữ tụi con ở lại. Mà ngẫm cho cùng ta cũng không có quyền làm thế.

Thầy cắn một sợi ria, như người ta vẫn cắn môi để không cho tình cảm trào ra theo cái cách không thể kiểm soát, và vừa nhai sợi ria của mình thầy vừa rầu rĩ nói:

- Trưa mai, tụi con. Trưa mai, ta đợi tụi con ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan để đưa tụi con về lại làng Ke.

- Thầy ơi, tụi con muốn đi ngay tối nay… – Kăply nôn nao nói, đúng lúc đó hình ảnh hai chiếc bím tóc của Mua chợt hiện lên trong tâm trí khiến nó luống cuống.

- À, không phải ngay tối nay. Con nói lộn. Trưa mai…

- Tụi con cũng không dám phiền đến thầy. – Nguyên xen lời. – Tụi con sẽ tự quay về…

- Tự quay về? – Thầy N’Trang Long trợn mắt như thể Nguyên vừa làm một chuyện gì hết sức cổ quái. – Tụi con định quay về bằng cách nào vậy hử?

- Những chiếc ghế ngựa vằn, thưa thầy. – Nguyên lễ phép. – Tụi con đã tìm thấy chúng trong bí thất của ông K’Tul.

- Thú thiệt là ta không hiểu con nói gì. – Đôi mắt thầy N’Trang Long càng mở to hơn. – Những chiếc ghế ngựa vằn ư? Ta biết những chiếc ghế này. Nhưng chúng thì liên quan gì vào đây?

- Sao thầy lại nói thế? – Tới lượt Nguyên tròn mắt. – Tụi con đã đến xứ Lang Biang trên những chiếc ghế này mà. Chẳng phải đó là phương tiện đi lại giữa các thế giới sao?

- Dĩ nhiên là không phải. – Thầy N’Trang Long cựa quậy hàng ria mép, có vẻ khó khăn lắm thầy mới khỏi bật cười. – Tụi con bị hai thằng nhóc kia đánh lừa rồi. Hừm, ghế ngựa vằn thì nhà nào mà chẳng có.