Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

Chương 7

Chương 7 : Khai trương
Chương 7:

KHAI TRƯƠNG

Thời gian cứ thế trôi qua cho ngày khai trương đến gần hơn. Những ngày này, mưa phùn càng lúc càng dày làm Hà Nội ngập tràn trong không khí mùa xuân. Mầm non giờ đây đã đủ sức sống, nó bật dậy từ những thân cây già cỗi để vươn mình đón ban mai cùng những hạt mưa lất phất bay.

Chiều nay, Tùng chuẩn bị nốt những công việc cuối cùng để ngày mai nhà hàng của anh chính thức khai trương. Tuy nhiên, cũng không có việc gì lớn cả bởi mọi thứ đều đã xong xuôi, anh chỉ chỉnh lại vị trí của một số vật dụng sao cho hợp lý hơn.

- Em thấy như vậy được chưa? – Tùng treo một bức tranh mùa xuân lên tường và hỏi Dũng.

Dũng nhìn ngang nhìn dọc nhìn trên nhìn dưới rồi nói:

- Anh dịch nó sang trái một chút.

Tùng làm theo lời rồi nói:

- Thế này được chưa?

Dũng gật đầu:

- Được rồi đó anh.

Tùng mỉm cười và bước xuống. Anh nhìn lại bức tranh một lần nữa rồi nhìn người anh yêu, nheo mắt hỏi:

- Giữa em và bức tranh kia thì bên nào đẹp hơn nhỉ?

Dũng cười tươi:

- Điều đó còn phải hỏi nữa. Tất nhiên là em đẹp hơn nhiều rồi.

Tùng hoài nghi:

- Thật không?

Dũng cốc nhẹ lên đầu Tùng:

- Anh còn làm bộ mặt đó nữa. Không lẽ em không bằng bức tranh đó sao?

Tùng gãi gãi cằm:

- Vậy anh treo ảnh em lên đó nhé. Em nói em đẹp hơn mà.

Dũng hất hàm:

- Anh dám không?

Tùng cười:

- Tại sao không?

Nói rồi Tùng lấy điện thoại ra và đưa cho Dũng xem một bức ảnh mà cậu làm mặt xấu trêu anh hôm trước rồi nói:

- Treo cái này nhé! Nhìn em lúc đó đáng yêu lắm đó.

Ngay lập tức mặt Dũng hoá thành đống tro tàn, cậu ấm ứ không nói nên lời:

- Anh...anh...

Tùng cười thách thức:

- Xem ai dám nào?

Dũng xầm mặt lại rồi cậu chợt cậu vươn tay ra chộp lấy cái điện thoại trong tay Tùng...nhưng...

- Xem ai nhanh tay hơn! – Tùng cười thích thú và chạy vụt đi.

Dũng hậm hực, cậu ngồi xuống và xị mặt ra. Dũng thừa biết cậu không thể nào nhanh bằng anh, có rượt đuổi anh thì cũng vô dụng thôi.

Tùng thấy nhóc yêu của anh như vậy thì cười cười đi đến bên rồi hôn một cái thật kêu lên má Dũng.

- Em yêu giận anh hả? – Tùng nói nhỏ và cắn vào tai Dũng như anh thường làm.

Mặt dài cả thước, Dũng nói:

- Anh nói tranh đẹp hơn sao không ra ngắm tranh mà ngồi đây nhìn em làm gì.

Tùng cười:

- Tranh đẹp nhưng chẳng lẽ anh đi hôn tranh được sao. Anh chỉ muốn hôn em thôi.

Nói rồi Tùng liền đặt lên môi Dũng một nụ hôn ngọt ngào.

- Anh lúc nào cũng bắt nạt được em hết! – Dũng nói.

Tùng nhíu mày:

- Người nào ngay từ đầu luôn tìm cách làm anh mất mặt ấy nhỉ?

Dũng nói:

- Anh lại nhắc lại...tại anh chứ ai...em cũng đâu có lần nào thành công đâu...

Tùng véo nhẹ lên má Dũng rồi kéo cậu vào lòng. Im lặng. Cả hai hiểu đối phương đang nghĩ gì. Họ nhìn nhau mỉm cười rồi cùng nhìn ra bên ngoài. Trời vẫn đang mưa. Người ta nói mưa xuân là mưa của tình yêu và lúc này Tùng và Dũng thấy điều đó hoàn toàn đúng. Được ôm người mình yêu và ngắm những hạt mưa phùn nhè nhẹ bay mới hiểu cảm giác đó ấm áp và thú vị đến nhường nào.

- Em nghĩ ngày mai sẽ thế nào? – Tùng nhẹ nhàng nói.

Dũng mỉm cười, nhìn vào mắt anh rồi nói:

- Em không biết nhưng em tin chúng ta sẽ thành công.

Tùng gật đầu. Anh nhớ ai đó từng nói rằng chỉ cần có niềm tin thì sẽ có thành công. Anh không biết điều đó có đúng không nữa song chỉ cần vào khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ và đáng yêu của Dũng thì Tùng có thể gạt mọi nỗi lo. Đối với anh, mọi thành công đều không thể bằng cảm giác anh được ở bên Dũng như lúc này. Thế nên, sẽ chẳng có gì để anh phải nghĩ ngợi nhiều nữa. Tùng nghĩ vậy và anh nắm lấy tay Dũng đón nhận hơi ấm từ cậu để cả hai cùng cảm nhận những chuyển động nhẹ nhàng của mùa xuân diệu kỳ.

...

- Mày không lo ngủ đi kẻo sáng mai lại dậy muộn. Cứ cắm đầu cắm cổ vào chơi game suốt thế! – Mẹ Dũng ngoái đầu vào phòng cậu và nói khi trời đã về khuya.

Dũng xua tay, mắt không rời màn hình:

- Mẹ khỏi lo bò trắng răng!

Mẹ cậu cười khẩy:

- Thế mà bò nhiều lần trắng răng rồi đó.

Dũng xì một tiếng, nói:

- Mẹ đi ngủ trước đi. Con chơi nốt ván này đã.

Mẹ cậu hừ nhẹ:

- Đừng nói là tao không nhắc trước nhé!

Dũng cười khì:

- Con biết rồi. Mẹ khỏi lo.

Nói rồi cậu chúi đầu vào máy tính, không nhìn mẹ cậu lấy một lần.

Lắc đầu cười nhạt, mẹ cậu đành xuống nhà. "Thằng con này không biết bao giờ mới lớn được" – Mẹ cậu thầm nghĩ.

Sáng hôm sau, Tùng tất bật chuẩn bị mọi thứ cho ngày khai trương, từ mua thực phẩm, cắm hoa, trang trí,... và đặc biệt là nấu ăn. Những gì anh có thể làm được anh đều cố gắng tự làm để sao cho mọi thứ được tốt nhất.

- Em nhặt chỗ rau này giúp anh nhé! – Tùng nói với Thảo Anh.

Thảo Anh gật đầu, cô nàng liền làm ngay. Hôm nay, Thảo Anh và Duy đã đến đây từ sớm và luôn chân luôn tay phụ giúp Tùng. Mẹ anh thì đang lau dọn phía ngoài. Trong khi đó thì người anh yêu...

- Sao giờ này mà Dũng vẫn chưa đến nhỉ? – Tùng hỏi.

Thảo Anh lắc đầu:

- Em không biết nữa. Em gọi nó từ sáng đến giờ mà nó không nhấc máy.

Rồi cô nàng quay sang Duy:

- Lúc anh đi sao không kêu Dũng đi cùng?

Duy cười:

- Tối qua lớp anh liên hoan và đi chơi đến khuya nên anh ở nhà bạn, không về nhà. Mà anh tưởng nó đi rồi nên cũng không qua nhà nữa.

Thảo Anh gật đầu, nói:

- Cái thằng quỷ này, không biết làm cái gì mà giờ này còn chưa đến nữa.

Tùng nhẹ thở dài, cậu nhóc của anh thật là...

- Để em gọi thử lần nữa xem sao. – Thảo Anh nói.

Và cô nàng liền lấy điện thoại ra và gọi Dũng. Thế nhưng đáp lại Thảo Anh chỉ là những tiếng tút tút kéo dài. Cho đến lần thứ ba thì...Thảo Anh vẫn phải "vui vẻ" cho điện thoại vào túi khi chưa nói được câu nào.

- Haizz! – Thảo Anh thở dài rồi tập trung làm công việc của mình.

Một lát sau,

- A! Mẹ đến rồi! – Duy cười nói.

Tùng và Thảo Anh cất tiếng chào rồi hỏi:

- Dũng không đi cùng mẹ sao? – Tùng hỏi.

Mẹ cậu ngạc nhiên, lắc đầu:

- Không. Sáng nay mẹ đến công ty sớm làm một số việc rồi qua đây luôn. Thế nó chưa đến đây sao?

Ba cái đầu cùng lắc và đồng thanh:

- Chưa ạ!

Mẹ cậu hừ một tiếng:

- Cái thằng này, chắc vẫn đang ngủ rồi. Mẹ biết ngay mà!

- Hả? Ngủ sao? – Ba người tròn mắt, tiếp tục đồng thanh.

Mẹ Dũng gật đầu, thở dài:

- Tối qua mẹ đã nói với nó rồi mà nó đâu có chịu nghe. Kiểu này không có ai gọi nó thì có khi đến chiều nó cũng chưa chắc đã dậy đâu.

Duy cười:

- Để con về gọi nó dậy.

Nói rồi Duy chạy đi liền. Tùng nhìn theo bóng Duy lắc đầu ngán ngẩm. Anh tính rằng sau lần này sẽ nghĩ cách làm cho cậu ăn ngủ đúng giờ hơn.

Và lời mẹ Dũng quả thực không sai. Lúc này trong một căn phòng bừa bộn, có một người – con mèo lười – vẫn đang cuộn tròn say sưa giấc nồng mà không cần biết trời đất xoay vần thế nào. Góc phòng thì có một chiếc đồng hồ báo thức đang ôm mặt nhăn nhó, cũng chẳng biết ai đã hành hạ nó ra nông nỗi như vậy nữa.

- Dũng ơi! Mày dậy chưa vậy? – Duy vừa gọi vừa mở cổng.

Tuy nhiên đáp lời Duy là một không khí im ắng đến lạ thường, không hề có bất kỳ một phản hồi nào từ Dũng. Điều này có thể làm cho người khác bất ngờ và lo lắng song với Duy thì hoàn toàn quen thuộc. Anh không lạ gì cái công lực ngủ đến nhân thần cộng phẫn của thằng em anh. Nếu như trí nhớ của Duy không tồi thì dường như Dũng chỉ dạy sớm trong thời kỳ cậu ôn thi đại học, còn lại thì... muộn học với ai chứ với Dũng là chuyện cơm bữa vậy.

Không gõ cửa mà Duy bước thẳng vào phòng bởi đơn giản Duy có gõ nát tay thì Dũng cũng chẳng nghe thấy được. Và Duy cũng không dùng cách gọi cậu như mẹ cậu vì anh không thể nào có chất giọng "thiên phú" ấy như Dũng. Anh nhìn quanh phòng và dừng mắt lại nơi chiếc đồng hồ báo thức đang rêи ɾỉ.

- Khổ thân mày! – Duy lắc đầu và nói với cái đồng hồ.

Sau đó, anh chỉnh lại cái đồng hồ một chút rồi đem nó dí sát vào tai Dũng.

- RENGGGGGGG!!!!!!!!

Tiếng kêu xé không gian của chiếc đồng hồ mà Thảo Anh cố công tìm kiếm tặng sinh nhật Dũng vang lên làm Duy phải bịt tai. Ấy vậy mà Dũng chỉ cựa mình nhẹ rồi đưa tay quơ quơ như muốn tìm chiếc đồng hồ và chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dậy cả.

Duy hừ nhẹ một tiếng, anh kéo chiếc chăn ra khỏi người Dũng và véo tai cậu một cái thật mạnh.

- Mày có định dậy không đây? – Duy nói to hết mức anh có thể.

Bấy giờ Dũng một tay xoa xoa cái tai, một tay dụi dụi mắt, không buồn nhìn Duy mà nói:

- Ông làm gì mà la om sòm vậy, để yên cho tôi còn ngủ.

Thế rồi cậu kéo lại cái chăn và chùm nó kín đầu mình để không có một vật bất kỳ nào có thể xâm nhập được nữa.

Nhìn cảnh đó, Duy đưa tay đập đập vào trán mình như để kiểm chứng rằng anh còn tỉnh táo rồi nói:

- Thế mày có định đến khai trương nhà hàng của anh Tùng không?

Khai trương? Gì cơ? Đầu Dũng quay quay và...

- Ông nói gì? – Dũng bật dậy

Duy thở dài:

- Tao nói mày có định đến nhà hàng của anh Tùng không?

Dũng như sực tỉnh:

- Mấy giờ rồi?

Duy không buồn đáp, anh giơ thẳng chiếc đồng hồ vào mặt Dũng và...

- HẢ?????? – Dũng kêu lên và ngay tức khắc hất chiếc đồng hồ cùng chiếc chăn trên người cậu ra rồi chạy như bay.

Thật tội nghiệp, chiếc đồng hồ vừa được Duy nhặt lên thì nay lại trở về chốn cũ. Còn Duy thì sao? Anh đang "vui vẻ" khi bị chiếc chăn trùm kín từ đầu đến chân.

- Mày định đem cái bộ dạng đó đi hay sao? – Duy ném chiếc chăn ra, chạy đến ban công nhìn xuống và gọi khi Dũng đã ra đến cổng.

Ngay lập tức, đôi chân của Dũng dừng lại và quay ngược hướng chạy vào trong bởi nghe Duy nói, Dũng nhận ra mình chưa có rửa mặt cũng như trên người đang mặc đồ ngủ.

Duy cười nhạt, anh đứng dựa người vào cửa chờ Dũng đánh răng, nói:

- Tao chưa thấy ai như mày, giờ này còn ngủ được nữa.

Dũng vừa đánh răng vừa đáp không rõ tiếng:

- Chỉ...tại...ông...không....gọi...tôi...sớm...

Duy hừ nhẹ một tiếng, anh không đáp. Cái câu ấy hình như Dũng nói với anh đã nhiều lần rồi và anh đã thừa biết có nói thêm cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chỉ khi nói với Thảo Anh thì Dũng chịu vài cái đập vào đầu xong rồi thì đâu lại vào đấy cả thôi.

Trong khi đó, Dũng súc miệng và rửa mặt trong nháy mắt rồi mau chóng thay đồ với tốc độ tên lửa để lại bộ quần áo ngủ cuộn thành một bối bòng bong, một chiếc trên giường, một chiếc dưới đất.

- Chờ tôi với! – Dũng vừa chạy vừa nói khi thấy Duy đã nổ máy xe.

Duy giục:

- Còn không nhanh lên!

Dũng vội vàng khoá cửa rồi nhảy lên xe. Trong đầu cậu là hình ảnh đôi mắt toé lửa của Tùng làm cậu lo nơm nớp.

- Ê! Ông làm gì đi như rùa vậy? Nhanh lên cái coi! – Dũng nói.

Duy gắt:

- Đèn đỏ nhanh thế nào được. Mày muốn nhanh sao không dậy sớm đi.

Dũng thở dài:

- Haizz! Tại sao lại sinh ra mấy cái đèn giao thông đó làm gì cơ chứ? Đập quách đi cho rồi.

Duy cười khẩy:

- Mày lên làm Bộ trưởng Bộ Giao thông vận tải đi mà đập.

Dũng đập vai Duy:

- Xì!...Đèn xanh rồi kìa, đi nhanh lên, đứng đó mà lắm lời.

Hừ nhẹ một tiếng, Duy nổ máy. Anh đúng là chịu thua với thằng em anh, chính nó là người gây chuyện và nói nhiều vậy mà cuối cùng nó lại đổ lỗi cho anh được thì may ra có mẹ anh nói lại nó chứ bố anh thì...cũng như anh thôi. Duy nghĩ rằng anh sẽ chỉ được thoát nạn khi đến chỗ Tùng thôi, còn ở giữa đường thế này...anh lực bất tòng tâm rồi. Thế nên, Duy lựa chọn biện pháp im lặng và cười nhạt trong tiếng cằn nhằn và giục giã không ngừng của Dũng.

Và sự thực thì không khác ý nghĩ của Duy là bao bởi vừa đến nơi thì miệng Dũng đã tự động khoá lại. Duy cười thầm khi nhìn những bước đi rón rén và ánh mắt lấm lét của Dũng.

Lúc này, Tùng đang phát biểu khai trương nhà hàng trước các quan khách làm Dũng không thể tới gần anh được. Cậu đưa mắt nhìn anh và hy vọng anh cười với cậu một cái. Thế nhưng Tùng chẳng hề có phản ứng gì, ngay cả dành cho Dũng một ánh nhìn cũng không. Mà theo như suy nghĩ của Dũng thì chắc chắn Tùng đã biết đến sự xuất hiện của cậu, vậy tại sao anh tảng lờ cậu như vậy? Có lẽ anh đang giận cậu nên không thèm nhìn cậu chăng? Dũng không chắc bởi mỗi lần Tùng giận thì anh sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy được, anh luôn nói vài lời làm Dũng phải ăn năn, day dứt, ăn không ngon, ngủ không yên mà chạy tới xin lỗi anh. Nhưng lần này thì không, đến nhìn Dũng cũng không có. Dũng lắc đầu khó hiểu và chợt tự cười với cái suy nghĩ ngớ ngẩn vừa rồi của cậu. Tùng đang nói với mọi người thế kia thì làm sao nói với cậu được. Ừ! Đúng! Dũng gật gù. Cậu tính rằng chờ anh đi vào trong cậu sẽ tìm cách năn nỉ anh nhưng cách nào thì cậu chưa có nghĩ ra.

Tất nhiên Dũng chẳng phải người hay nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ của mình và ngồi xuống bàn cùng Duy và Thảo Anh trong góc nhà hàng, mỉm cười nhìn Tùng.

- Mày giỏi quá ha! Giờ này mới đến. – Thảo Anh gằn giọng một cách nhỏ nhẹ, cô nàng biết mình không nên nói to.

Dũng cười:

- Kệ tao, thì sao nào?

Thảo Anh tức tối, giơ tay lên định đập cho Dũng một trận nhừ từ nhưng đành mở miệng cười hì hì trước cái nhìn của bố Dũng ở gần đó.

- Mày hãy đợi đó! – Thảo Anh nói với ánh mắt in hình viên đạn.

Dũng lè lưỡi trêu ngươi Thảo Anh. Hiếm khi có cơ hội Thảo Anh không thể manh động thì cậu chẳng dại gì bỏ phí. Vì vậy mà Thảo Anh giận tím mặt như thể chiến tranh sắp nổ ra vậy.

Một lát sau thì Tùng kết thúc lời phát biểu mình với một tràng pháo tay của mọi người vang lên. Anh cúi đầu chào khách rồi ngay lập tức đi vào trong. Dũng, Thảo Anh và Duy tất nhiên cũng theo anh đi vào để đem đồ ăn lên phục vụ khách.

- BỤP! BỤP! RẦM!...Mày chết đi! BỤP!.... – Thảo Anh trút lên đầu Dũng cơn thịnh nộ của cô nàng hai người vừa đặt chân vào bếp.

Theo đó là tiếng kêu la của Dũng và tiếng cười của Duy. Suốt dọc đường Dũng tra tấn lỗ tai anh thì giờ này đã có người trị cậu rồi nên Duy vui vẻ phần nào.

- Sư tử Hà Đông cũng phải gọi mày bằng mẹ! – Dũng vừa nói vừa xoa đầu mình.

Thảo Anh cười khẩy:

- Giờ mày mới biết hả?

Dũng tức xì khói đầu, cậu không thèm hơn thua với Thảo Anh nữa mà nhìn qua Tùng, dường như anh vẫn chưa nhìn cậu lấy một lần thì phải.

- Em mang giúp anh món này đến bàn thứ 5 nhé! – Tùng cười nói với Thảo Anh.

Thảo Anh cười tươi và làm ngay, khác hẳn thái độ của cô nàng với Dũng.

- Em làm gì? – Dũng vội nói.

Tùng mỉm cười:

- Em mới tới hả?

Dũng gãi gãi đầu rồi gật nhẹ. Tùng xoa đầu cậu, chỉ chỗ đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, nói:

- Bàn số 9 em nhé!

Tất nhiên mặt Dũng lập tức nở hoa. Cậu cười tươi và chạy đi làm ngay. Dũng không ngờ anh lại dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy. Ban đầu nhìn thái độ của Tùng, Dũng nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ không yên với anh được, vậy mà giờ đây... Dũng cười sung sướиɠ song cậu không hay biết rằng trước một cơn bão, bầu trời thường bình yên đến lạ kỳ.

Và trong suốt ngày hôm đó, Tùng không nặng lời với Dũng một câu nào mà luôn tươi cười và cực kỳ nhẹ nhàng kể cả khi cậu hậu đậu làm vướng chân anh. Điều này làm Dũng rất đắc ý, hất hàm trêu lại Thảo Anh mặc dù cả hai luôn chân luôn tay tất bật không thôi. Tất nhiên, Thảo Anh chắc chắn không bao giờ bỏ qua cho cậu, cô nàng sẽ đợi thời cơ thích hợp để xử đẹp cậu.

- Xong rồi! – Dũng tươi cười nói khi vị khách cuối cùng của ngày rời khỏi nhà hàng.

Tùng đi bên Dũng cười nói:

- Mệt không em?

Dũng vui vẻ lắc đầu bởi dù mệt Dũng cũng chẳng dám than vì cậu là người đến muộn nhất.

- Nó thì mệt gì được chứ? Mọi người làm cả nửa ngày nó mới đến. – Thảo Anh nói và ngồi phịch xuống ghế để thở sau một ngày mệt mỏi nhưng vui vẻ.

Dũng tức tối nhìn Thảo Anh, tại sao con bạn cậu lại đi khơi lại chuyện đó chứ. Cậu muốn anh quên đi còn không được trong khi nó thì...

Thế nhưng, Tùng chỉ cười:

- Chúng ta đi ăn thôi!

Dĩ nhiên, Dũng lấy làm vui lắm. Cậu "lon ton" chạy theo anh và hát vang dọn bàn ăn lên để mọi người trong gia đình ăn bữa cơm mừng thành công trong ngày đầu tiên. Tiếng cười theo đó vang đó lên khắp nhà hàng, một phần vì ngày khai trương hôm nay, phần khác là bởi những câu nói không bao giờ kết thúc của Thảo Anh và Dũng. Tuy nhiên, ai cũng biết rằng hai đứa chỉ khắc khẩu vậy thôi chứ chúng chẳng bao giờ để bụng nhau chuyện gì.

Bên ngoài, mưa xuân bắt đầu lất phất rơi cho buổi tối mùa xuân thêm ấm áp, cho tiếng cười thêm hạnh phúc.

Nếu mọi người thích truyện thì hãy vote và nhận xét nhé !

Cám ơn mọi người đã theo dõi truyện!

σ(≧ε≦o)

~^^~Midori~^^~