Điều Kỳ Diệu Của Tình Yêu (Yêu Đâu Cần Lý Do 2)

Chương 6

Chương 6 : Chuẩn bị
Chương 6:

CHUẨN BỊ

- Thầy suy nghĩ kĩ chưa vậy? – Thầy Hiệu trưởng nhìn Tùng và nói khi thấy anh đặt lên bàn mình đơn xin thôi việc.

Tùng cười tươi, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Thầy Hiệu trưởng cau mày:

- Tôi thực sự không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ chỉ vì một cậu con trai mà thầy...

- Đúng, thầy sẽ không bao giờ hiểu được đâu nên xin thầy đừng nói thêm gì nữa. – Tùng ngắt lời.

Thầy Hiệu trưởng lắc đầu, thở dài đẩy lá đơn về phía Tùng:

- Mong thầy suy nghĩ lại!

Tùng cười nhạt:

- Tôi đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.

Nói rồi, anh không nhìn thầy Hiệu trưởng thêm nữa, mỉm cười ra ngoài để lại sau lưng cái nhìn ái ngại và đầy khó hiểu của vị giáo già.

Trời âm u song Tùng thấy lòng mình nhẹ nhõm. Phải chăng anh đã vứt được gánh nặng trong lòng sang một bên nên giờ đây nhìn những học sinh đang cười đùa trên sân trường kia trong lòng anh thấy vui hơn nhiều? Không hẳn thế. Cảm giác buồn bã thực sự vẫn còn nhưng nó không đè nặng anh như trước nữa. Suy nghĩ thoáng hơn một chút giúp anh thấy rằng không khó lắm để viết và nộp lá đơn không ai muốn ấy.

- Thầy!

Tiếng gọi ngắn nhưng vô cùng quen thuộc vang lên bên tai anh. Tùng nhìn hơn mười học sinh đang đứng trước mặt mình thì cười nhẹ.

- Thầy ở lại với lớp chúng em được không?

- Dù thế nào đi chăng nữa thì thầy vẫn là thầy giáo của chúng em mà!

- Thầy!

-...

Tùng chỉ cười, anh không nói lời nào. Trời đã bắt đầu lất phất mưa rơi. Có lẽ là mưa phùn của mùa xuân đang bắt đầu.

- Lớn lên rồi các em sẽ hiểu thôi! – Tùng nói sau một thoáng im lặng.

Thế rồi anh cười bước đi. Một chút buồn, một chút tiếc nuối và cả một chút dư âm lắng đọng trong lòng anh cho anh ngước mắt lên nhìn mầm non đầu tiên đã bật ra khỏi vỏ cây bàng sần sùi già cỗi. Quyết định này anh không biết là đúng hay sai và đời mình sẽ đi đâu nhưng anh vẫn lựa chọn, lựa chọn vì tình yêu anh dành cho Dũng.

Chiếc xe của anh chầm chậm lăn bánh cho ngôi trường dần một xa hơn. Mưa nhẹ vương trên áo anh song không đủ làm ướt áo. Tùng không muốn nghĩ nữa, anh nhìn vào hàng quán ven đường và cười nhẹ. Anh thấy mình nên chuẩn bị cho công việc sắp tới rồi.

Lúc này, Dũng cũng đang trên đường tới trường cùng Thảo Anh. Hôm nay cậu bắt đầu học với tiết ba, trùng với lịch học của cô nàng và thế là con đường chung tới hai ngôi trường khác nhau lại rộn rã tiếng nói của hai đứa khắc khẩu nhưng rất hợp nhau.

- Mày vừa nói gì? Tao không nghe lầm ấy chứ? Thầy Tùng nghỉ việc? – Thảo Anh tròn mắt nhìn Dũng khi nghe cái thông tin cậu cung cấp.

Dũng cười khì, thản nhiên đáp:

- Đúng vậy! Có lẽ bây giờ anh ấy đi nộp đơn xin nghỉ rồi!

- Nhưng tại sao? – Thảo Anh thấy khó hiểu – Mà mày nói thật không đấy, thầy Tùng nghỉ việc sao mày tươi quá vậy?

Dũng lè lưỡi trêu người Thảo Anh rồi vênh mặt lên nói:

- Anh chọn tao sao tao không vui được! Từ giờ hàng ngày tao còn có người chơi bóng rổ cùng nữa.

- Chọn mày? Ý mày là... - Thảo Anh lờ mờ đoán ra.

Dũng gật đầu, cười tươi:

- Anh ấy không làm giáo viên cũng hay, đỡ phải để ý đến thái độ của nhà trường thế này, phụ huynh thế kia, nào là giáo viên phải gương mẫu, chuẩn mực... Nhức đầu!

Thảo Anh với tay đập vào người Dũng:

- Mày nói hay nhỉ? Thế mày không biết đó là công việc thầy yêu thích hay sao? Chắc bây giờ thầy rất buồn.

Dũng cười:

- Có tao sao anh ấy phải buồn chứ?

Thảo Anh mắng:

- Nói với mày thà nói với đầu gối còn hơn. Công việc và tình yêu là hai thứ vô cùng quan trọng, phải lựa chọn một trong hai thì đâu có ai muốn.

Dũng mỉm cười, cậu thừa hiểu cái điều Thảo Anh nói nhưng cậu đã lựa chọn tìm thấy niềm vui cho mình và cho anh để có thể gạt đi cái điều không ai muốn kia. Cả anh và cậu đâu có lựa chọn nào khác, vậy tại sao không vui vẻ chấp nhận thay vì ủ dột để càng lúc càng thêm chán ngán cho hiện tại? Chính vì vậy, dẫu trong lòng còn nhiều nỗi niềm song miệng Dũng vẫn có thể nở một nụ cười tươi.

Hai người nói thêm vài lời nữa thì trước mặt đã là trường của Dũng. Cậu vào trường để lại phía sau cái nhìn cảm thông của Thảo Anh. Là bạn của Dũng gần hai mươi năm, hơn ai hết, cô nàng hiểu Dũng đang nghĩ gì, có chăng là Dũng mạnh mẽ hơn Thảo Anh tưởng thôi.

Những ngày sau đó, mùa đông dần trôi cho khí xuân thêm ngập tràn. Hà Nội mưa nhiều hơn, những cơn mưa bụi tưởng như không bao giờ dứt làm lòng người háo hức hơn cho một mùa xuân nhiều đợi mong đang về.

Tùng đã nghỉ dạy nhưng không vì thế mà anh trở nên nhàn rỗi mà ngược lại càng bận bịu hơn. Hàng tuần liền anh rong ruổi trên từng con phố của Hà thành để tìm cho mình một địa điểm tốt. Tùng muốn mở một nhà hàng nhỏ nên việc tìm được cho mình một nơi thích hợp là vô cùng quan trọng. Có những chỗ dường như mọi thứ đều thuận lợi thì giá thuê lại quá cao, có những nơi giá cả hợp lý thì không gần đối tượng khách hàng mục tiêu của anh, một số chỗ khác thì hoặc thiếu cái này hoặc thiếu đi cái kia,... Tùng đã phải cân nhắc rất kỹ trước khi đưa ra cho mình được một lựa chọn đúng đắn. Anh hiểu rằng làm việc gì cũng không thể nóng vội. Thế nên, dù mệt mỏi dưới những cơn mưa bụi kéo dài, Tùng cũng không nản lòng.

Cuối cùng, sau nhiều ngày mải miết kiếm tìm thì Tùng cũng đã chọn được một nơi ưng ý. Đó vốn là một nhà hàng nhưng vì ế ẩm nên ông chủ của nó quyết định không kinh doanh nữa mà chuyển sang cho thuê. Có thể sẽ có người cho rằng tiếp tục kinh doanh nhà hàng ở một nơi đã từng thất bại như vậy sẽ không may mắn. Mặt khác thực đơn trước đây của nhà hàng này rất không tồi nhưng khách hàng thì lại chẳng có bao nhiêu càng chứng tỏ nơi này không thích hợp kinh doanh nhà hàng. Thế nhưng, Tùng không nghĩ vậy. Anh đã quan sát nơi này rất kỹ và nó hoàn toàn phù hợp với các yêu cầu của anh. Còn nguyên nhân vì sao mà ông ta kinh doanh thất bại thì bởi ông ta không biết nhằm vào đối tượng khách hàng mà nơi này có. Mức sống của phần lớn dân cư xung quanh đây thuộc vào loại trung bình, trong thời buổi kinh tế khó khăn này, chi tiêu lại càng eo hẹp hơn nên với một thực đơn quá đắt đỏ, thất bại là không thể tránh khỏi. Bên cạnh đó cách bài trí trước đây cũng không thật tốt, nhiều yếu tố về phong thuỷ chưa được chú ý đến. Tuy Tùng không phải là người mê tín song anh hiểu một khi đã muốn kinh doanh, cho dù bất kỳ loại hình gì thì không thể nào không quan tâm đến phong thuỷ. Dường như đó là một điều không thể thiếu góp phần vào sự thành công.

- Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? – Dũng hỏi khi Tùng vừa ký xong hợp đồng thuê nhà.

Tùng mỉm cười, anh nhìn khắp một lượt rồi nói:

- Nơi này hơi tối và tạo cảm giác không thoải mái, chúng ta cần chỉnh sửa lại thì nó mới có thể hút khách được.

Dũng gật đầu:

- Em cũng thấy vậy!

Và thế rồi hai người bắt đầu tiến hành những công việc đầu tiên để sửa sang lại nhà hàng này mà trước hết là chọn màu sơn. Tùng đã thoả thuận với ông chủ nên hai người có thể đổi màu sơn nào tuỳ thích.

- Em thích màu gì? – Tùng hỏi.

Dũng nhìn màu xanh sẫm hiện tại, cười tinh quái:

- Anh và em thử viết ra giấy mỗi người một màu xem chúng ta có suy nghĩ giống nhau không nhé?

Tùng cốc nhẹ lên đầu cậu:

- Em càng lúc càng lắm trò.

Dùng lè lưỡi:

- Em là vậy mà!

Nói rồi không chờ đợi gì nữa, cậu lấy ra hai tờ giấy nhớ, đưa cho Tùng một tờ, cười nói:

- Anh viết đi, không được lén nhìn em đâu đó!

Tùng véo má yêu cậu, rồi nhận lấy tờ giấy nhớ đó. Anh quay đầu ra hướng cửa sổ, nhìn những tia nắng tinh nghịch đang đùa giỡn trên mầm lá non. Anh nghĩ đôi chút và viết lên giấy một màu.

- Xong chưa vậy? – Dũng giục.

Tùng nhíu mày:

- Em làm gì mà vội thế, xong rồi này!

Dũng cười trừ:

- Bây giờ em đếm đến từ một đến ba rồi chúng ta cùng mở ra nhé!

Tùng gật đầu, cười nhẹ và Dũng bắt đầu đếm.

- Một!

- Hai!

- BA!

Ngay lập tức hai tờ giấy nhớ được mở ra hướng về phía hai người và...

- Màu...TRẮNG – Cả hai đồng thanh rồi cười vang.

Dũng lấy làm vui lắm, miệng cậu không ngừng cười. Màu trắng là màu cậu yêu thích nhất còn với Tùng thì...

- Vì sao anh chọn màu trắng? – Dũng hỏi.

Tùng hướng ra ngoài, cười nhẹ:

- Có người nói rằng màu trắng là màu của tang tóc nhưng thực ra không phải vậy, màu trắng tinh khiết chính là tượng trưng cho sự thịnh vượng, là màu của ánh sáng.

Dũng gật đầu vui vẻ, Tùng nói tiếp:

- Sơn tường màu trắng chúng ta còn có thể dễ dàng kết hợp với hệ thống đèn điện tạo ra những màu sắc khác nhau trong những thời điểm khác nhau theo mong muốn.

Nghe vậy, Dũng hào hứng nói:

- Bây giờ chúng ta đi mua sơn luôn đi!

Tùng xoa đầu cậu rồi đi ra lấy xe:

- Trưa rồi em yêu ơi! Em chưa đói bụng sao?

Dũng chạy theo anh, cười tươi, tinh nghịch nói:

- Quên mất! Hôm nay anh nấu món gì vậy?

Tùng cười gian:

- Trưa nay em nấu đó vợ yêu à!

Dũng nhăn mặt, chỉ tay vào mình:

- Hả? Em sao?

Tùng gật đầu, giọng chắc nịch:

- Không sai!

- Không! Không đâu! – Dũng lắc đầu quầy quậy.

Tùng không đáp lời cậu mà nói:

- Em có định lên xe đi về không hay đứng đây chờ xe ôm?

Ngay lập tức Dũng ngồi lên xe, ôm chặt lấy Tùng, nheo mắt nói:

- Anh là xe ôm của em đó!

Tùng cười, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại căn nhà quen thuộc.

Chọn được màu sơn rồi thì Tùng và Dũng cũng nhanh chóng chọn được loại sơn ưng ý. Ngay buổi chiều hôm ấy, hai người đi mua sơn. Cả hai đều rất vui, dường như nỗi buồn khi phải nghỉ dạy của Tùng đã tan thành mây khói. Giờ đây nơi nào in dấu chân của hai người thì nơi đó tràn ngập tiếng cười. Có lẽ với hai người lúc này thì không gì hạnh phúc hơn việc được làm việc bên người mình yêu thương.

Theo như ý muốn của Dũng, cậu muốn cùng anh tự tay sơn cái nhà hàng đó như một khởi đầu của sự may mắn. Tuy nhiên Tùng thì không đồng ý bởi đơn giản cả anh và cậu đều không biết sơn sửa chút nào. Mà đây lại là nhà hàng để kinh doanh chứ không phải phòng riêng của hai người, không thể làm một cách tuỳ tiện được. Dù vậy, anh cũng không làm nhóc yêu của anh buồn. Tùng nhờ một người bạn làm thợ sơn của anh đến để giúp hai người. Như thế, Dũng vừa có thể sơn theo ý cậu mà nhà hàng cũng không đến nỗi nào. Và Dũng thì tất nhiên sẽ không phản đối, cậu rất vui là đằng khác bởi lẽ anh đã làm tất cả để chiều ý cậu.

Cho đến cuối tuần thì hai người bắt tay vào công việc. Duy và Thảo Anh cũng đến phụ giúp. Hiện tại thì bốn người đang đứng nghe người bạn của Tùng hướng dẫn từ cách pha màu sơn sao cho đẹp nhất đến cách sơn. Dũng không hào hứng lắm với việc này, cậu thấy ngứa tay ngứa chân rồi, chỉ muốn bắt tay nhanh vào công việc thôi.

Tùng cốc lên đầu Dũng:

- Em làm gì mà hấp tấp vậy? Không nghe cho kỹ rồi không làm được đâu!

Dũng nhăn mặt, xoa xoa đầu mình trong khi người bạn của Tùng phải phì cười vì vẻ mặt của cậu:

- Xong rồi! Chúng ta bắt đầu thôi!

Ngay lập tức Dũng cười tươi. Cậu hăng hái xách lấy thùng sơn đã pha đi sơn liền. Dũng lựa chọn sơn trần nhà trước nên cậu liền đến với chiếc ghế cao. Tùng lắc đầu cười. Anh nhìn Dũng thầm nghĩ cậu lúc nào cũng thật đáng yêu.

- Cẩn thận kẻo ngã đó em! – Tùng nói.

Dũng lay lay chiếc ghế, đặt nó thật chắc chắn rồi cười:

- Anh khỏi lo bò trắng răng!

Rồi nhìn Thảo Anh, cậu nói:

- Mày không mau ra phụ tao, đứng đó làm gì nữa! Tao đâu có nhờ mày đến đây để đứng như tượng ngắm anh Duy của tao đâu!

Thảo Anh đang nhìn Duy thì đỏ mặt, giơ nắm đấm lên đe doạ Dũng. Trong khi đó, Dũng lè lè lưỡi chọc Thảo Anh. Ba người còn lại thì bật cười trước đôi bạn không một phút nào yên rồi cũng nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Nắng nhẹ vương trên những cành cây trước hiên. Hai chú chim cất tiếng hót, thỉnh thoảng ngó đầu vào góp vui.

- Mày trèo lên đi, tao giữ ghế cho! – Thảo Anh nói.

Dũng gật đầu, cậu cười tươi, lúc lắc thùng sơn và bắt đầu trèo.

Thảo Anh nhăn mặt:

- Mày có cầm cái thùng sơn cẩn thận không thì bảo? Bắn hết vào mặt tao rồi!

Dũng nheo mắt nhìn cô nàng, cười:

- Kệ mày! Bẩn mày chữ bẩn tao đâu!

Thảo Anh hừ lên một tiếng:

- Mày dám nói vậy hả?

Dũng cười:

- Thì sao?

Thảo Anh cười khẩy:

- Thì thế này này!

Nói rồi cô nàng bắt đầu rung ghế. Ngay tức khắc Dũng la oai oái, người cậu chao đảo trên chiếc ghế cao.

- Mày làm cái gì thế hả? Dừng tay lại ngay! – Dũng la lớn.

Thảo Anh cười đắc chí:

- Tao không dừng đó, mày làm được gì tao nào? Cho mày chết!

Ba người lắc đầu cười nhìn Dũng và Thảo Anh, một đứa hét như cháy nhà, đứa còn lại cười cong người vẫn cố gắng rung. Thùng sơn sóng sánh tràn ra ngoài. Chưa có một giọt sơn nào được sơn lên trần thì dưới sàn đã tung toé.

- Thôi! Thôi! Tao chịu thua mày rồi đó! – Dũng đấu dịu sau một hồi bị Thảo Anh lay ghế. Cậu nhảy xuống không được mà đứng yên cũng không xong.

Thảo Anh cười mãn nguyện:

- Biết vậy sớm có phải tốt không.

Dũng hừ một tiếng song nhìn mặt Thảo Anh lúc này cậu lại có thể cười tươi:

- Không! Như vậy tao mới thấy tốt!

Rồi cậu hướng về phía Duy:

- Ông Duy ơi! Từ giờ ông không phải mua kem và phấn cho Thảo Anh nữa đâu. Nó đã trắng lắm rồi đó!

Nghe vậy, Duy nhìn lại thì thấy từ mặt đến người Thảo Anh dính đầy sơn trắng. Anh không hiểu thằng em anh nó sơn nhà hàng hay sơn Thảo Anh nữa.

Thảo Anh nghe Dũng nói rồi thấy Duy cười cười thì đưa tay xoa lên mặt mình...

- AAA! – Cô nàng la lên khi nhìn hai bàn tay trắng xoá.

Trong khi đó, Dũng vừa cười vừa bước xuống dẫu cậu chưa sơn được giọt sơn nào bởi một lẽ rất đơn giản nếu cậu còn đứng đó thì đến lúc Thảo Anh hoàn hồn cũng là lúc đời cậu coi như tàn. Vì vậy, Dũng bước từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng. Thế nhưng cái miệng của cậu thì không sao nhịn nổi cười khi nhìn đứa bạn thân và tiếng cười của cậu đã...

- Thằng kia! TAO Gϊếŧ MÀY! – Thảo Anh hét lên làm những chú chim tim đập chân run bay vọt lên cao khi Dũng chuẩn bị tiếp đất.

Và...

Á! RẦM..MMMMM!

Một tiếng động mạnh vang lên, Dũng và Thảo Anh đã đo ván trên sàn khi mà bước cuối cùng đặt chân xuống sàn của Dũng không thành công. Tiếng la của Thảo Anh làm cậu giật mình cộng với nước sơn văng vãi trước đó làm cho nền nhà rất trơn, Dũng không thể đứng vững. Kết quả là hiện tại cả hai đang ngã chỏng chơ còn thùng sơn thì vui vẻ dội hết vào hai người, nhuộm một màu trắng "tinh khôi" lên toàn thân Dũng và Thảo Anh.

- Chỉ tại mày thôi đó! – Dũng nói.

Thảo Anh gắt:

- Mày còn dám nói vậy hả? Vì ai mà tao ra nông nỗi này.

Rồi bất chợt:

- Em bị thế này mà anh còn cười được nữa hả? – Dũng và Thảo Anh đồng thanh.

Ngay lập tức Tùng và Duy vội bịt miệng lại để nín cười nhưng không sao nín nổi làm hai người ho sặc sụa, mặt đỏ bừng.

- Cho anh chết! – Dũng nói.

Tùng cười gian nhìn Dũng vẫn đang nằm trên mặt đất chưa dậy nổi:

- Anh chết thì em không đứng lên được đâu.

Dũng lè lười:

- Anh đang nằm mơ hả. Nhìn này!

Nói rồi cậu liền đứng dậy và...

- Ha ha ha....- Tùng cười khi cậu trượt chân một lần nữa.

Dũng nhìn vậy thì hậm hực, cậu thấy cái chân cậu lúc này thật vô dụng hay đúng hơn là Tùng vừa chơi gian với cậu:

- Anh... anh... thật là đáng ghét!

Tùng thở dài với khuôn mặt cáo:

- Haizz...nếu anh đã đáng ghét thì em tự đứng lên nhé.

Dũng hừ một tiếng, nhìn Duy đang đỡ Thảo Anh dậy thì nói dỗi:

- Anh nhìn anh ấy mà học tập kìa!

Tùng quay sang thì thấy Thảo Anh đang lè lưỡi trêu Dũng thì cười:

- Em có phải "liễu yếu đào tơ" như người ta đâu!

Dũng ấm ứ trong cổ họng:

- Anh...anh...

Tùng cười:

- Anh làm sao?

Rồi không đợi Dũng trả lời, anh cúi xuống hôn một cái thật kêu lên má cậu làm Dũng đỏ bừng mặt. Cậu không hiểu người cậu yêu đứt dây thần kinh xấu hổ từ lúc nào rồi nữa. Tùng có thể hôn cậu trước ba người kia mà không mảy may bận tâm.

- Anh còn đáng ghét nữa không? – Tùng nói.

Dũng cúi gằm mặt xuống, cậu đúng là không nên trêu chọc con cáo này còn Tùng thì vui vẻ đỡ cậu dậy. Trong khi đó, Thảo Anh thì cười khúc khích trêu Dũng.

- Mày đắc ý quá nhỉ? – Dũng nhìn Thảo Anh và nói.

Thảo Anh cười:

- Tất nhiên rồi!

Dũng cau mày:

- Mày hãy đợi đó!

Thảo Anh nói:

- Tao luôn sẵn sàng.

Dũng hừ một tiếng, cậu không nói với Thảo Anh nữa mà đi lấy một thùng sơn mới. Thực ra lúc này trong lòng Dũng đang rất hí hửng chứ không như cái mặt cau có mà cậu thể hiện. Nhận được nụ hôn của Tùng trước mặt người khác, Dũng vui lắm. Tuy nhiên, cậu chưa chọc lại được Thảo Anh nên làm bộ mặt đưa đám đó thôi.

- Em sơn bên dưới trước đi này! – Tùng nói.

Dũng vẫn chỉ lên trần nhà và nói:

- Không! Em thích sơn ở trên này cơ.

Tùng lắc đầu, đôi lúc anh cũng phải chịu thua cậu và vui vẻ làm nhiệm vụ của Thảo Anh lúc trước cho đến khi Dũng đứng vững trên chiếc ghế cao đó thì anh chuyển qua làm việc khác. Còn Thảo Anh thì lúc này đang cùng Duy sơn bức tường gần cửa sổ. Không khí chợt trở nên bình lặng hơn khi đôi nào về đôi nấy.

Những chú chim cũng quay trở lại cành cây lúc trước. Chúng nhìn vào trong và thấy lạ, tự hỏi rằng đôi bạn kia sẽ im lặng được bao lâu. Chúng không rõ nhưng không tin tưởng lắm vào việc chúng sẽ được bình yên. Và quả thực, trong buổi sáng hôm ấy, chúng phải bay gấp lên cao thêm nhiều lần nữa trước chất giọng "trời phú" của Dũng và Thảo Anh.

Hãy Vote nhiệt tình vào các bạn nhé!~

Cám ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ .



೭੧(❛▿❛✿)੭೨



~^^~Midori~^^~