Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 72: Hiểu lầm

Khi Ông Ngô truyền thuật cấm cho Trần Ngư,

đã

dặn

đi

dặn lại



nếu tu vi

không

đủthì

không

được tùy ý sử dụng. Dựa

trên

thái độ lười nhác tu luyện trước đây của Trần Ngư, ông Ngô thậm chí cảm thấy con nhóc đó có lẽ cả đời này cũng

không

có cơ hội sử dụng thuật cấm này.

không

ngờ mới rời thôn Đại Mộc chưa được bao lâu, vậy mà dám to gan sử dụng đến cả thuật cấm luôn rồi.

Dám cướp người với Diêm Vương là việc làm nguy hiểm đến mức nào, ngay cả chính ông cũng

không

dám tùy tiện sử dụng linh tinh. Khi ở quán net, cảm nhận được thuật cấm bắt đầu khởi động, ông tức giận đến mức hận

không

thể lấy cái tẩu thuốc này gõ sưng đầu



cháu

gái

không

làm ông bớt lo kia.

Hai giờ sau, ông Ngô từ quán net chạy ra sân bay, ông đoán là thuật cấm cũng

đã

kết thúc, thế là lấy điện thoại di động gọi cho Trần Ngư.

Kết quả,

một

cuộc, hai cuộc, ba cuộc … đầu bên kia điện thoại vẫn

không

có người bắt máy.

“Con nhóc chết tiệt kia,

không

phải là nó

đã

xảy ra chuyện gì

thật

rồi chứ.” Hiếm khi ông Ngô phải nhíu mày.

Quỷ sai

không

thể tùy tiện câu hồn phách của người sống

đi, nhưng nếu có người can thiệp làm xáo trộn hoạt động bình thường của

âm

phủ, quỷ sai có thể mang sinh hồn của người này xuống dưới

âm

phủ trước, sau khi thẩm vấn, định tội rồi mới quyết định xử lý như thế nào.

nói

cách khác, nếu Trần Ngư bị quỷ sai câu hồn

đi, như vậy trong vòng hai mươi bốn giờ, thân thể

sẽ

bị hôn mê. Nhưng sau hai mươi bốn giờ, sau khi

âm

phủ thẩm vấn có kết quả xử lý, nếu tội danh nghiêm trọng, sinh khí trong sinh hồn

sẽ

bị tước đoạt, như vậy coi như là

đã

chết.

Ông Ngô tính thời gian, từ sân bay chỗ ông bay đến Đế Đô mất hai giờ, từ quán net đến sân bay cũng mất hai giờ. Còn hai mươi tiếng, ông định đến Đế Đô xem tình hình của Trần Ngư,

không

có việc gì là tốt nhất, nếu quả

thật

hồn phách bị câu

đi, vậy ông cũng đành

đi

một

chuyến xuống

âm

phủ. Mặc dù ông

không

muốn xuống

âm

phủ trước khi tuổi thọ hết mà chết già

một

chút nào.

“Thưa quý khách, chuyến bay số hiệu MU2066 đến Đế Đô

sẽ

bị hoãn lại vì nguyên nhân thời tiết, kính mong quý khách thông cảm và chờ đợi.” Hệ thống loa sân bay vang lên tiếng nhắc nhở việc chuyến bay bị delay.

“Máy bay bị hoãn?”

“Tôi biết ngay

sẽ

bị delay mà, thời tiết xấu quá.”

“Vậy đến lúc nào mới bay được a.”

“Chắc phải chờ hết giông.

không

biết đến lúc nào mới hết mưa giông đây trời.”

Ông Ngô nghe hành khách bàn tán xung quanh, đứng dậy

đi

lại trước cửa sổ phòng chờ, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời dày đặc mây đen, đoán chừng mưa giông còn bao lâu mới hết, sau đó

đi

về phía phòng vệ sinh của phòng chờ máy bay.

Mặc dù ông Ngô là thầy trừ ma,

không

am hiểu phong thủy và xem bói nhưng cũng có thể nhìn đoán thiên văn. Lúc nãy, khi quan sát bầu trời, ông Ngô tính toán mưa giông phải mười hai giờ sau mới hết được. Coi như là mười hai giờ sau máy bay mới cất cánh, chờ ông tìm được Trần Ngư

đã

không

còn thời gian mang người từ

âm

phủ trở về.

Ông Ngô

đi

đến phòng vệ sinh, tìm

một

phòng xa nhất,

đi

vào, khóa trái cửa.

đã

không

liên lạc được với Trần Ngư, vậy

thì

ông đành phải làm

một

chuyến đến

âmphủ tìm hiểu tình hình. Nếu hồn phách Trần Ngư

không

ở dưới

âm

phủ, vậy

thì

ông đến Đế Đô chậm

một

chút cũng

không

sao, nếu hồn phách Trần Ngư

đã

ở dưới

âmphủ,

thì

ông đến sớm

một

chút

sẽ

có thời gian giải quyết lâu hơn.

Hạ quyết tâm, ông Ngô đậy nắp bồn cầu xuống, dứt khoát ngồi lên, nhắm mắt lại, niệm thần chú. Trong nháy mắt khi hồn phách rời thân thể (ly thể), ông Ngô

đang

ngồi thẳng

trên

nắp bồn cầu, bỗng nhiên mất hết sức lực ngã nghiêng dựa vào vách ngăn phòng vệ sinh, cả người nhìn

không

có chút sức lực nào.

Ông Ngô

không

dám trì hoãn quá lâu, dùng linh lực mở cửa

âm

rồi nhanh chóng

đivào. Mặc dù hồn phách ly thể

một

thời gian

sẽ

không

gây ảnh hưởng gì

không

tốt đến thân thể, nhưng bây giờ

không

phải ông

đang

ở nhà mà là ở sân bay. Nếu kéo dài thời gian, bị người bình thường phát

hiện

thân thể của ông, chắc chắn

sẽ

tưởng lầm là thi thể của người chết, đến lúc đó

không

thể biết được là họ

sẽ

báo cảnh sát hay là đưa ông đến bệnh viện.

Nhưng mà lúc này

âm

phủ cũng

không

giống như trong truyền thuyết, phim ảnh,

côhồn dã quỷ ở khắp nơi. Bây giờ

âm

phủ thiết kế cơ sở hạ tầng còn phồn hoa hơn dương gian nhiều,



hồn dã quỷ

sẽ

được tập trung lại trong các căn hộ bên bờ sông Vong Xuyên,

không

có chuyện gì làm

thì

có thể cùng nhau ra ngoài dạo phố, nếu may mắn có thể gặp được tổ tiên bảy tám đời của chính mình, cùng tâm

sự

một

chút chuyện năm đó về lịch sử gia tộc.

“Hình như phòng ở còn nhiều hơn so với trước kia nữa.” Ba mươi năm trước, ông Ngôđã

từng

một

lần xuống

âm

phủ, khi đó bên dòng sông Vong Xuyên

không

có nhiều căn hộ và cửa hàng như thế này.

“Sách tham khảo thi công chức mới nhất

anh

đã

mua chưa?”

“Tôi mua rồi, lần này tôi phải ôn tập

thật

tốt, thi

không

đậu công chức là phải

đi

đầu thai đó.”

“Đúng vậy a, tôi

không

muốn

đi

đầu thai đâu.”

“…” Bây giờ ông Ngô

đã

biết vì sao dưới

âm

phủ có nhiều phòng ở hơn rồi.

(Các cư dân thân

yêu

của

âm

phủ chúng ta,

hiện

tại

âm

phủ

đang

triển khai kế hoạch đầu thai làm động vật quý hiếm, mỗi lần đầu thai thành động vật quý hiếm, có thể đổi lấy đời sau được đầu thai làm phú nhị đại (con nhà giàu), mỹ nữ xinh đẹp (tuyệt thế mỹ nữ), soái ca, ba lựa chọn cho

một

lần làm động vật quý hiếm.)

(Nếu thời gian sống sót

trên

dương gian đủ dài, sau khi chết nếu muốn thi công chứcsẽ

được cộng điểm thưởng, hoan nghênh các bạn cư dân

âm

phủ nhiệt tình báo danh.)

“Nếu năm nay

không

thi đậu công chức, tôi

sẽ

chọn đầu thai thành động vật quý hiếm có tuổi thọ tương đối ngắn.”

“Tôi cũng nghĩ vậy đó, lúc trước có người nào đó, vì đầu thai làm cá sấu Dương Tử (cá sấu sống ở sống Dương Tử), sau đó được cộng thêm mười phần trăm điểm mà thi đậu công chức đó.”

“…” Hồn ma bây giờ có ý tưởng

thật

đặc biệt.

Cái gọi là nơi đăng ký cho tử hồn (hồn người chết), chính là nơi mà mỗi hồn ma sau khi chết xuống

âm

phủ đều phải đến đây đăng ký, tử hồn phải đăng ký, đương nhiên sinh hồng cũng phải đăng ký. Tư duy của ông Ngô rất



ràng,

đi

đến đó trước nhìn xem có tên của Trần Ngư trong sổ đăng ký

không, như thế là có thể xác định Trần Ngư có bị mang xuống

âm

phủ hay

không. Nếu như

không

có tên con bé, ông

sẽ

quay lại cửa

âm

phủ

đi

về, nếu như có tên, ông lại phải nghĩ cách cứu người ra.

Nếu như Trần Ngư

đã

bị quỷ sai đưa đến

âm

phủ, như vậy nhất định chỗ này

sẽ

có ghi tên. Ông chỉ cần xem trong vòng hai giờ qua, trong sổ có ghi tên những sinh hồn nàođã

bị đưa đến

thì

biết Trần Ngư có bị đưa đến đây

không.

Nhưng mà sinh hồn dưới

âm

phủ rất dễ nhìn thấy, cho nên khi bước xuống

âm

phủ, ông Ngô

đã

trang bị cho mình

một

‘phép che mắt’ (chướng nhãn pháp), che lại hơi thở (khí tức) của mình lại làm cho ông và tử hồn

không

có gì khác biệt.

Chỗ ghi danh có tổng cộng bảy cửa sổ, sau cửa sổ là nơi cho tử hồn ghi danh, chỉ có cửa sổ ngoài cùng bên phải là chỗ sinh hồn ghi danh. Những cửa sổ khác đều tương đối bận rộn, chỉ có cửa sổ này là vô cùng nhàn nhã, quỷ sai ngồi bên trong uể oải dựa lưng vào ghế chơi điện thoại di động.

“Chào ngài, xin hỏi

một

chút, ngài xem giùm tôi con

gái

tôi

đã

chết hay chưa đượckhông

ạ?”

một

ông lão chạy đến bên cửa sổ hỏi.

“Ông Dương, sao ngày nào ông cũng đến hỏi cái này vậy?” Giọng

nói

của quỷ sai vô cùng bất đắc dĩ.

“Tôi cảm thấy con bé sắp chết rồi.” Ông Dương

nói.

“Ông Dương, ông quá nóng vội rồi, sao ông cứ muốn con

gái

ông chết nhanh vậy.”

“Tôi

không

phải là sợ nó

không

chết, tôi sợ đến lúc tôi

đi

đầu thai rồi nó mới chết, như vậy

thì

tôi chẳng có cách nào quất cho nó mấy roi được nữa.”

“Tôi biết là khi ông còn sống, con

gái

ông

đã

ngược đãi ông, đợi con

gái

ông xuống

âmphủ, đương nhiên là

sẽ

phải chịu phạt.” Quỷ sai an ủi.

“Nhưng nếu

không

tự tay đánh nó mấy roi, tôi

đi

đầu thai cũng chẳng muốn mở mắt!” Ông Dương vô cùng đau đớn

nói, cái nỗi đau ‘chết

không

nhắm mắt, sống

không

thể mở mắt’ nào ai có hiểu được.

Ông Ngô đứng bên cạnh yên lặng quan sát hồi lâu, lúc này mới cẩn thận bước tới.

“Chào ngài, tôi tới đăng ký.” Ông Ngô

nói.

Nhân viên đăng ký ở cửa sinh hồn ngẩng đầu

một

cái, ông Ngô liền gỡ bỏ ‘phép che mắt’

trên

người mình.

“Tên.” Xác định đây là sinh hồn, quỷ sai mới bỏ điện thoại trong tay xuống, uể oải bật máy tính lên.

“Trương Hổ” Ông Ngô tùy tiện bịa ra

một

cái tên.

“Tại sao lại xuống

âm

phủ?” Quỷ sai hỏi.

“Tôi là Thiên Sư, xuống

âm

phủ tìm Hắc Bạch Vô Thường hỏi chút chuyện.”

“Thiên Sư? Đầu năm nay, Thiên Sư có thể xuất sinh hồn xuống

âm

phủ

không

nhiều lắm.” Quỷ sai vừa

nói

vừa gõ gõ đánh đánh

trên

máy tính, sau đó nhíu mày hỏi “Saotrên

hệ thống

không

có tên của

anh?”

Việc quản lý của

âm

phủ đối với sinh hồn tương đối lơi lỏng, nguyên nhân chủ yếu là vì sinh hồn xuất

hiện

dưới

âm

phủ thường có hai loại. Loại thứ nhất là bị quỷ sai câu sai hoặc câu nhầm sinh hồn, mà quỷ sai câu nhầm

sẽ

đưa sinh hồn đến đây để trực tiếp đăng ký. Mà sinh hồn xuống nhầm

âm

phủ, vì

trên

người có sinh khí nên rất bắt mắt, dễ dàng bị quỷ sai phát

hiện

mang đến đăng ký.

Loại thứ hai chính sinh hồn của Thiên Sư xuống

âm

phủ, lại này

thì

tương đối ít, hệ thống của

âm

phủ đối với Thiên Sư

trên

dương gian đều đăng ký quản lý, chỉ cần kiểm tra

trên

hệ thống, sau đó ghi vào sổ là xong.

“Tôi lần đầu tiên tới

âm

phủ, trong hệ thống sao lại có tên của tôi được?” Ông Ngô tỏ vẻ

không

biết.

“anh

mới đến đây lần đầu tiên nên

không

biết,

âm

phủ chúng tôi đều có ghi chép danh sách tên của Thiên Sư dương gian các

anh, cho dù

anh

có xuống dưới này hay chưa, tôi đều có tư liệu.” Quỷ sai vừa

nói

vừa kiểm tra lần nữa “Đúng là

không

có tên củaanh.”

“Sao lại thế được, ngài cho tôi nhìn

một

chút.” Ông Ngô thò đầu vào.

Chắc là quỷ sai cũng

không

nghĩ đến chuyện có người giả mạo sinh hồn,

không

nghi ngờ gì, trực tiếp quay màn hình máy tính về phía ông Ngô “anh

xem

đi,

không

có tênanh

mà.”

“Đứng yên!” Nhân lúc quỷ sai

không

để ý, ông Ngô triển khai phép đứng yên, quỷ sai bị thuật pháp tác động đứng yên

không

thể động đậy.

Ông Ngô nhìn xung quanh, thấy quỷ sai ở các cửa sổ khác đều

đang

bận rộn,

không

ai chú ý tới bên này, thế là chồm người qua, lấy con chuột trong tay quỷ sai, nhấn mở sổ ghi chép tình hình sinh hồn đăng ký hôm nay

trên

máy vi tính.

Cũng may là ông

đã

lăn lộn ở quán internet nửa năm trời, nếu

không

thì

chẳng biết cách nào mà sử dụng máy tính, lần trước ông xuống đây,



ràng là còn dùng sổ ghi chép thủ công.

Ông Ngô mở ra, hôm nay toàn bộ

âm

phủ sinh hồn đến đăng ký chỉ có hai trường hợp, đều là sinh hồn

đi

nhầm xuống

âm

phủ, đăng ký xong đều được đưa trở về,

khôngthấy tên của Trần Ngư đâu.

Con nhóc chết tiệt kia

không

bị

âm

phủ câu hồn, chẳng lẽ nó sử dụng thuật cấm thành công rồi? Trong lòng ông Ngô đột nhiên dâng lên

một

niềm tự hào,

không

hổ là mình dạy bảo.

Ông Ngô yên lòng, nghĩ đến thời gian ông ở

âm

phủ cũng

đã

gần

một

giờ, phải nhanh về thôi, nếu

không

bị người khác phát

hiện

ông nằm ngất trong phòng vệ sinh, chuyện báo cảnh sát

không

phải là

không

có khả năng.

Ông Ngô trả con chuột về lại chỗ cũ, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hoảng sợ của quỷ sai, ông lấy điện thoại di động quỷ sai vừa bỏ xuống nhét lại vào tay quỷ sai, cười cười

nói

“Đúng là

không

có tên của tôi, ngài tiếp tục chơi điện thoại

đi.”

Ông Ngô

nói

xong, cũng

không

quay đầu lại

đi

thẳng về hướng cửa chính phòng ghi danh.

Nhân viên sát bên cạnh cửa sổ sinh hồn, quay người nhìn đồng nghiệp bên cạnh, pháthiện

đồng nghiệp vẫn

đang

chơi điện thoại di động như cũ, trong lòng ghen tỵ, vừa cúi đầu tiếp tục làm việc. Ai bảo mình

không

có ô dù,

không

được phân công việc nhàn nhã.

Khi ông Ngô đến sảnh lớn phòng đăng ký, lại triển khai thuật ‘che mắt’ lên người mình, định

đi

ra cửa

âm

phủ

thì

tình cờ gặp phải hai người quen.

“Ngô Lễ?” Hắc Vô Thường liếc mắt

một

cái liền nhận ra ông Ngô “Lão Bạch, cậu nhìn xem, kia có phải là Ngô Lễ

không?”

“…” Ông Ngô chửi thầm

một

tiếng, thôi hỏng rồi.

“Đúng rồi.” Bạch Vô Thường nhìn thoáng qua ông Ngô.

Hắc Vô Thường giao hồn phách mình vừa câu về cho đệ tử bên người để cậu ta đưa vào đăng ký, còn mình và Bạch Vô Thường

đi

về hướng ông Ngô.

Hắc Vô Thường nhìn

trên

nhìn dưới người ông Ngô “Cuối cùng cậu cũng chết rồi?”

“…” Ta tha thứ cho ngài vì

không

nhìn phát

hiện

ra thuật ‘che mắt’ lão phu mới nghiên cứu ra gần đây.

“Ghi danh chưa vậy?” Bạch Vô Thường

nói

xong định lấy điện thoại di động ra.

“Vẫn chưa đâu.” Ông Ngô vội vàng ngăn cản.

Động tác nhìn điện thoại của Bạch Vô Thường ngừng lại, nghi ngờ nhìn về phía ông Ngô.

“Các ngài cũng biết là ta … trước đó

không

phải … ha ha ha … tuổi trẻ hơi bồng bộtmột

chút.” Ngô Lễ cười khan

nói.

“Giờ biết sợ rồi,

đã

nói

trước với cậu rồi, làm người phải biết khiêm tốn.” Hắc Vô Thường trêu chọc “Con người đều là thế, khi còn sống làm việc gì

không

phải, sau khi chết đều phải trả giá rất lớn.”

“Tôi bây giờ hối hận lắm rồi. Nên mới đứng ở cửa này kiểm điểm bản thân.” Vẻ mặt ông Ngô vô cùng ân hận.

“Tránh được hôm nay cũng

không

tránh được ngày mai.” Bạch Vô Thường

nói

“Ở đây là

âm

phủ, nếu cậu muốn ở lậu

thì

cả đời phải làm



hồn dã quỷ đó.”

“Tránh được lúc nào hay lúc ấy

đã.” Ông Ngô vừa khóc vừa cười

nói.

“Xem cậu sợ kìa.” Hắc Vô Thường vỗ vỗ bả vai ông Ngô

nói

“Hai

anh

em tôi tan việc rồi, muốn

đi

uống chén rượu. Tình cờ gặp cậu ở đây, mời cậu

một

chén, sau đó tôi dẫn cậu

đi

ghi danh.”

“…” Tôi

không

muốn

đi, tôi thực

sự

không

muốn

đi

đâu.

Cho dù trong lòng ông Ngô

không

tình nguyện đến cỡ nào, cuối cùng vẫn bị Hắc Bạch Vô Thường kéo vào quán rượu.

“Việc lúc trước cậu phạm phải, sau khi cậu ghi danh xong, chắc chắn

sẽ

bị

đi

tù dưới mười tám tầng địa ngục. Đến đây, coi như là chúng ta

đã

quen biết từ trước, hôm nay uống

một

trận

thật

sảng khoái

đi

nào.” Hắc Vô Thường

nói.

“không



không

cần khách khí vậy đâu.”

“Lão Bạch, tôi mời rượu, chút nữa cậu mời hát nha.”

“Được!!!” Bạch Vô Thường dứt khoát gật đầu.

Còn muốn

đi

hát nữa hả!!! Mẹ nó … lúc ông tỉnh lại là ở nhà hỏa táng hay là ở bệnh viện đây?

==

Sáng sớm hôm sau.

Nhân viên quét dọn sân bay khi đến quét dọn phòng vệ sinh, phát

hiện

nhà vệ sinh cuối cùng vẫn luôn đóng cửa, gõ cửa lại

không

có người trả lời. Bác

gái

nghi ngờ, cúi đầu nhìn qua khe cửa

thì

phát

hiện

chân người.

“A a a … người chết.”

Thế là lúc sáng sớm hôm sau, khi mẹ Trần

đang

đưa điện thoại cho Trần Ngư, cuộc gọi đầu tiên mà Trần Ngư nhận được là cuộc gọi của cục cảnh sát trong thành phố nào đó gọi đến.

“Xin chào, xin hỏi



và Ngô Lễ tiên sinh có quan hệ gì với nhau?” Đồng chí cảnh sát hỏi.

“Ông là ông nội của tôi,

đã

xảy ra chuyện gì sao?” Trần Ngư nghi ngờ hỏi.

“Ngô Lễ tiên sinh, sáng nay

đã

được phát

hiện

chết trong phòng vệ sinh của sân bay, bước đầu nghi ngờ nguyên nhân chết là đột tử, mong



đừng quá đau lòng.” Giọngnói

của đồng chí cảnh sát nặng nề “Mời thân nhân nhanh chóng đến nhận lại thi thể, làm thủ tục sau đó mới có thể đưa

đi

hỏa táng.”

“Chờ

một

chút … Đừng đưa

đi

hỏa táng a.” Trần Ngư giật nảy mình “Ông của tôikhông

dễ chết như vậy đâu.”

“Còn cần thân nhân đến làm thủ tục mới có thể hỏa táng, nếu như thân nhân có thắc mắc về nguyên nhân chết

thì

chúng tôi có thể thu phí để thực

hiện

giám định pháp y.” Cảnh sát lại bổ sung.

“Đừng đừng … có lẽ ông ấy chưa chết đâu.” Trần Ngư

đã

bị dọa sợ muốn khóc rồi.

Ông nội à, ông

đang

làm cái gì vậy?!!

Tác giả có lời muốn

nói:

Ông Ngô: Đây

không

phải là phương thức ra sân mà tôi muốn.