Lục Ninh
đang
cùng Ma Vương vật lộn, trông thấy la bàn bỗng nhiên xuất
hiện
thì
ngạc nhiên quay đầu “Trần đạo hữu!”
Trần Ngư nhìn vẻ mừng rỡ của thiếu niên, động tác đưa tay muốn gọi la bàn về đột nhiên dừng lại,
cô
chột dạ quay đầu hỏi Lâu Minh “Nếu bây giờ mà em bỏ
đi
thì
có phải là
không
tử tế lắm
không?”
“Đây chính là Ma Vương?” Lần trước, khi gặp phải Ma Vương, Mắt
âmDương của Lâu Minh vẫn chưa mở phong ấn nên đây là lần đầu tiên Lâu Minh nhìn thấy hình dáng của Ma Vương.
Thân thể Ma Vương khổng lồ, cao bằng tòa nhà hai tầng
đang
bay giữakhông
trung, cái miệng há rộng
đang
không
ngừng cắn nuốt các hồn ma xung quanh.
một
đôi mắt đỏ hồng như máu sáng rực lên như đèn l*иg, lập lòe trong đêm tối làm người khác phải rùng mình.
“Vâng.” Trần Ngư cảm nhận linh lực trong cơ thể mình, mới chỉ khôi phục được khoảng
một
phần ba, nơi này
không
phải là Đế Đô,
khôngcó biệt thự
nhỏ
của nhà họ Lâu để gia tăng linh khí cho
cô
nên tốc độ khôi phục của
cô
chậm hẳn
đi.
Mặc dù các linh hồn bị cắn nuốt đều là
cô
hồn dã quỷ nhưng nhìn họ bị cắn nuốt như vậy cũng có chút
không
đành lòng, Lâu Minh do dự
mộtchút rồi bước về phía trước.
“anh
Ba,
anh
định
đi
đâu?” Trần Ngư kéo tay Lâu Minh lại.
“Em ở đây chờ
anh
một
chút,
anh
đi
xử lý con Ma Vương kia.” Lâu Minhnói
rồi định cởi nút ngọc ở tay trái ra.
“không
được.” Trần Ngư giữ chặt nút ngọc lại
không
cho Lâu Minh cởi ra.
Lâu Minh kinh ngạc nhìn Trần Ngư.
“anh
Ba, cởi nút ngọc ra
thì
bùa trấn sát
không
thể phong ấn sát khí của
anh
nữa.” Mặc dù bùa trấn sát của Trần Ngư lợi hại, nhưng cũng chỉ có thể phong ấn được sát khí còn dư của Lâu Minh sau khi
đã
được nút ngọc phong ấn lần
một. Lúc ở trường học, sở dĩ
cô
có thể dùng bùa trấn sát phong ấn sát khí của Lâu Minh là bởi sát khí của
anh
đã
được khí lành tiêu trừ bớt.
“anh
biết.” Chính bởi vì biết nên Lâu Minh mới định cởi nút ngọc để lợi dụng sát khí của chính bản thân
anh
diệt trừ Ma Vương.
“anh
Ba, linh lực của em mới khôi phục được ba phần. Nếu sát khí củaanh
lại bùng phát
thì
em
sẽ
không
có khả năng phong ấn được đâu.” Trần Ngư nhắc nhở.
một
khi sát khí của
anh
Ba bùng phát mà
cô
không
có khả năng kiềm chế
thì
hậu quả xảy ra khó mà lường được.
“…” Lâu Minh muốn
nói,
anh
chỉ cởi nút ngọc
một
chút mà thôi,
khôngđến mức để sát khí bùng phát, nhưng rồi lại nghĩ đến tình trạng cơ thể gần đây của mình,
anh
lại
không
thể chắc chắn gì nữa. Mao đại sư
đãdặn
đi
dặn lại,
anh
không
được tùy ý cởi nút ngọc ra.
Hơn nữa, so với Ma Vương,
thì
sự
tồn tại của
anh
còn là điều đáng sợ hơn cả.
“anh
Ba,
anh
chờ ở đây
đi, em
đi
cho.” Trần Ngư
nói
xong
thì
chạy xông lên.
“Thi Thi …” Lâu Minh giật mình,
anh
biết, Thi Thi đánh
không
lại Ma Vương.
Lục Ninh thấy Trần Ngư chạy tới, gấp gáp hỏi “Trần đạo hữu, chúng ta cố gắng cầm cự với Ma Vương, ông nội Nghiêm sắp đến rồi.”
“anh
có vẽ được bùa ‘mời thần’
không?” Tu vi của Ma Vương quá cao, cả hai người đều
không
phải là đối thủ.
“Em định mời người nào?” Lục Ninh hỏi
“Ma Vương!” Lần trước, khi
cô
suýt nữa bị Ma Vương đánh bị thương, ông Ngô
đã
dạy
cô
vẽ bùa ‘mời thần’. Lần sau nếu
cô
gặp ác ma mà đánh
không
lại
thì
có thể dùng bùa ‘mời thần’ để mời Ma Vương chính tông của
âm
phủ.
Ma Vương đều dựa vào việc cắn nuốt hồn ma để mạnh lên, nhưng Ma Vương của
âm
phủ
đã
vào biên chế của
âm
phủ
thì
không
thể tùy tiện cắn nuốt hồn ma. Cho nên, nếu có Thiên Sư có thể dùng bùa ‘mời thần’ để gọi Ma Vương đến, Ma Vương có món ngon tẩm bổ như vậy chẳng những
sẽ
cắn nuốt luôn mà còn rất cảm kích Thiên Sư. Chỉ tiếc bây giờ linh lực của Trần Ngư
không
đủ,
không
thể vẽ bùa để mời Ma Vương đến.
“Có thể mời được Ma Vương nữa sao?” Lục Ninh kinh ngạc “anh
chỉ mới mời quỷ sai của Thành Hoàng mà thôi.”
“Quỷ sai đánh
không
lại Ma Vương, đức Thành Hoàng đến
thì
may ra có thể.” Trần Ngư
nói.
“Ầm!”
Bàn tay to lớn của Ma Vương vỗ xuống đầu hai người, Trần Ngư lăn khỏi chỗ đứng, tay bấm pháp quyết gọi la bàn quay về.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Trần Ngư nhìn hai pháp khí bay đến trước mặt mình
thì
kinh ngạc nhìn Lục Ninh.
“Sao chuông ‘chiêu hồn’ lại …” Lục Ninh thấy chuông ‘chiêu hồn’ tự động bay đến trước mặt Trần Ngư cũng rất kinh ngạc.
“Cẩn thận!” Đợt công kích thứ hai của Ma Vương ập đến ngay sau đó, Lâu Minh thấy Trần Ngư còn sững người
thì
gọi to.
Trần Ngư nhanh chóng lùi về sau, cũng
không
thắc mắc sao chuông ‘chiêu hồn’ lại nghe lời triệu tập của
cô,
một
lần nữa tay bấm pháp quyết, điều khiển cho la bàn bay lên.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
La bàn bay lên, chuông ‘chiêu hồn’ cũng bay theo.
Trần Ngư giật mình phát giác, hình như điều khiển chuông ‘chiêu hồn’ này cũng dùng pháp quyết mà ông nội
đã
dạy cho
cô.
cô
trầm tư
mộtchút, pháp quyết biến đổi,
trên
không
trung, la bàn bắt đầu tăng tốc xoay tròn,
một
nguồn linh lực mạnh mẽ bắn thẳng vào mắt Ma Vương.
“Gào …” Ma Vương kêu lên thảm thiết, dùng tay che mắt.
Tay trái Trần Ngư chỉ chuông ‘chiêu hồn’, mang tâm lý may mắn bấm pháp quyết.
“Đinh linh linh …”
trên
không
trung, chuông ‘chiêu hồn’ hóa thành vệt sáng bay đến đỉnh đầu Ma Vương, theo từng trận chuông rung, từng đợt từng đợt sóng linh lực từ
trên
cao tỏa xuống đầu Ma Vương.
“Gào, gào, gào!”
Ma Vương che mắt
một
lúc, rồi bịt lỗ tai
một
lúc, đau đớn đứng dậm chân,
không
còn hơi sức đâu mà cắn nuốt hồn ma nữa. Nó nhắm mắt lai bước lung tung tìm cách đánh rơi hai pháp khí.
Trần Ngư làm sao có thể để nó thực
hiện
được ý đồ, tay trái điều khiển chuông ‘chiêu hồn’, tay phải điều khiển ‘la bàn’
không
ngừng thay đổi vị trí của hai pháp khí. Ma Vương hình như rất sợ tiếng chuông ‘chiêu hồn’, bị lỗ tai gào thét, vô cùng đau đớn.
“Gào!!!”
Dưới
sự
tấn công
không
ngừng của Trần Ngư, Ma Vương rốt cục
khôngchịu nổi, nó
không
thể
không
từ bỏ chợ ma, hóa thành luồng
âm
khí bỏ chạy.
Trần Ngư thấy Ma Vương bỏ chạy, lúc này linh khí
đã
cạn kiệt, ngã ngồitrên
mặt đất.
“Thi Thi …” Lâu Minh thấy Trần Ngư ngã xuống đất, nghĩ là
cô
bị thương, vội vàng chạy tới “Sao rồi, em bị thương ở đâu?”
“Em
không
sao, chỉ hết sức thôi.” Vốn linh khí trong người Trần Ngư
đãkhông
được khôi phục hoàn toàn, vừa rồi lại đồng thời điều khiển hai pháp khí chiến đấu với Ma Vương, lúc này linh lực
đã
khô kiệt,
khôngcòn chút khí lực.
Lâu Minh thấy Trần Ngư
nói
không
việc gì
thì
mới yên lòng, thấy mồ hôicô
đầy đầu, nhịn
không
được nâng tay áo giúp Trần Ngư lau mồ hôi.
Trong lòng Trần Ngư ngòn ngọt, đôi mắt to nhìn chăm chú
anh
Ba nhà mình, dáng vẻ lo lắng cho mình của
anh
Ba càng nhìn lại càng đẹp, hì hì …
Lâu Minh thấy Trần Ngư cứ chăm chú nhìn
anh
không
nháy mắt, lập tức động tác cứng đờ, chột dạ thu tay lại, người cũng lặng lẽ lui về saumột
chút.
Hả?? Sao lại
không
lau nữa rồi!!!
“Trần đạo hữu …” Lục Ninh cầm la bàn và chuông ‘chiêu hồn’ đến trước mặt Trần Ngư.
Lúc Trần Ngư hết sức, la bàn và chuông ‘chiêu hồn’ cũng rơi xuống đất. Lục Ninh thấy Trần Ngư
đã
có người chăm sóc nên
đi
nhặt hai pháp khí trở về.
“Cám ơn
anh.” Trần Ngư nhận lấy la bàn từ tay Lục Ninh, phát
hiện
linh khí trong la bàn
đã
hao hết sạch, lúc này rũ rưỡi,
một
chút khí lực để động đậy cũng
không
có.
“Trần đạo hữu, sao em … có thể điều khiển chuông ‘chiêu hồn’?” Khi Lục Ninh bắt đầu sử dụng chuông ‘chiêu hồn’, bà nội
đã
qua đời nênkhông
có người nào dạy cho cậu ta sử dụng chuông ‘chiêu hồn’ như thế nào. Hơn chục năm qua, cậu ta vẫn nghĩ rằng công dụng của chuông ‘chiêu hồn’ chỉ là để mê hoặc thần trí của những hồn ma có đạo hạnhkhông
cao thâm mà thôi,
không
thể ngờ uy lực của nó còn có thể là Ma Vương e sợ.
“Tôi cũng
không
biết.” Trần Ngư lắc đầu “Lúc đó tôi chỉ nghĩ điều khiển la bàn,
không
nghĩ là chuông ‘chiêu hồn’ cũng nghe
sự
điều khiển của tôi.”
“Pháp quyết em dùng là gì?”
“Đó là pháp quyết riêng của sư môn tôi.” Trần Ngư suy đoán “Tôi nghi ngờ trước đây chuông chiêu hồn là pháp khí của sư môn tôi, nếu
khôngpháp quyết của sư môn tội
sẽ
không
thể ảnh hưởng đến nó được.”
“Chuông ‘chiêu hồn’ này là của bà nội để lại cho
anh.” Vẻ mặt Lục Ninh lo lắng
nói.
“anh
đừng lo lắng, môn phái của chúng tôi
đã
suy tàn chỉ còn tôi và ông nội, pháp khí bị mất mát là bình thường. Cho dù chuông ‘chiêu hồn’ này đúng là pháp khí của môn phái chúng tôi
thì
tôi cũng
không
cướp lại đâu mà.” Trần Ngư
nói.
Lục Ninh nghe Trần Ngư
nói
vậy
thì
vẻ mặt hơi buông lỏng. Nếu pháp khí này đúng là của sư môn
cô
bé này
thì
mình giữ lại có vẻ
khôngđúng lắm, nhưng cái này lại là di vật của bà nội …
“Nhưng mà chuông ‘chiêu hồn’ đưa cho
anh,
anh
cũng
không
biết dùng nó như thế nào a.” Trần Ngư tiếc nuối
nói.
“…” Lục Ninh buồn bực nhìn chuông ‘chiêu hồn’ trong tay mình, cậu ta biết Trần Ngư
nói
đúng, chuông ‘chiêu hồn’ ở trong tay cậu ta
sẽ
khôngphát huy được hết công dụng của nó, nhưng pháp quyết điều khiển lại là bí mật sư môn nhà người ta, cậu ta
không
thể mặt dày xin học được.
“anh
Lục Ninh …”
“Lục Ninh …”
Đúng lúc này,
anh
em nhà họ Nghiêm chạy quay lại, Nghiêm Hân được dịp nhào vào lòng Lục Ninh, khóc lóc hỏi “anh
Lục Ninh,
anh
không
bị làm sao chứ?”
“anh
không
sao.” Lục Ninh cười lắc đầu.
“Chúng ta trở về
đi.” Ma Vương
đã
chạy mất, mọi việc hạ màn, Trần Ngư lại mệt đến mất hết sức lực, Lâu Minh đau lòng muốn đưa
cô
về nghỉ ngơi.
“Vâng.” Trần Ngư vươn tay về phía Lâu Minh muốn cho
anh
đỡ
cô.
Lâu Minh
không
đỡ tay Trần Ngư mà
đi
đến trước mặt
cô
rồi ngồi quay lưng lại,
nói
“Em lên
đi,
anh
cõng em về.”
Đầu tiên, Trần Ngư giật mình, sau đó vui mừng, vui vẻ nhào tới.
“anh
Ba,
anh
tốt quá.” Trần Ngư ghé
trên
lưng Lâu Minh, ngọt ngàonói.
Lâu Minh cười dịu dàng, cõng thân hình
nhỏ
xinh của
cô
gái
đi
ra ngoài, cảm thụ từng hơi thở ấm áp của
cô
phun lên mặt mình, cố gắng
khôngđể những suy nghĩ kiều diễm lan tràn trong đầu.
“anh
Ba, chúng ta nhanh quay về Đế Đô
đi, em muốn đến nhà
anh.” Bỗng nhiên Trần Ngư
nói.
“Sau này em …” Lâu Minh định
nói
Trần Ngư nên ít đến nhà
anh
đinhưng lời vừa lên khóe miệng lại
không
tài nào thoát ra được.
“Nơi này có ít linh khí quá, em mất sức là cả người khó chịu. Nếu mà ở Đế Đô, em chỉ cần đến nhà
anh
Ba
một
lát là khôi phục sức chiến đấu ngay.” Trần Ngư vui vẻ
nói
“Cả la bàn cũng thế.”
“Ngày mai chúng ta về ngay.” Đúng rồi, Thi Thi phải hấp thu linh lực, nếu linh lực
không
đủ, khi
cô
ra ngoài bắt ma
sẽ
rất nguy hiểm.
Lâu Minh rất dễ dàng thuyết phục chính mình như vậy.
“Gần đây em lên mạng huyền học nhận mấy nhiệm vụ, sau khi về em phải nhanh chóng hoàn thành, nếu
không
thì
vào học kì mới em vẫn còn chưa kịp thăng cấp mất thôi.”
Hai người vừa
đi
vừa câu được câu
không
trò chuyện, phần lớn là Trần Ngư
nói, Lâu Minh phụ họa, chỉ
một
lát là ra ngoài chợ ma, vừa vặn gặp Mao đại sư, bộ trưởng Lâu và mấy người Nghiêm Sùng Minh
đang
lo lắng chạy tới.
Mao đại sư và bộ trưởng Lâu vừa nhìn thấy hai người
thì
thở phào
nhẹnhõm. Hà Thất lập tức chạy lại đỡ Trần Ngư, Lâu Minh
không
nỡ buông ra nhưng lại nghĩ có ba mình
đang
ở đây nên đành phải thả lỏng tay.
“Còn những người khác đâu?” Nghiêm Sùng Minh
không
thấy
anh
em họ Nghiêm và Lục Ninh
thì
nhíu mày hỏi.
“Họ vẫn còn ở bên trong.” Lâu Minh chỉ vào bên trong chợ.
Mao đại sư bước lại xem tình trạng của Trần Ngư,
nói
“cô
chỉ bị tiêu hao linh lực quá mức, nghỉ ngơi mấy ngày là được.”
“Vâng, cám ơn đại sư.” Trần Ngư
nói
cám ơn.
“Mọi người giải quyết Ma Vương như thế nào?” Mao đại sư tò mò hỏi.
“Nó bị tôi đánh chạy mất dép rồi.” Trần Ngư cười hắc hắc “Nếu
khôngphải tôi bị tiêu hao quá nhiều linh khí chưa kịp khôi phục lại
thì
đã
tiêu diệt nó luôn rồi.”
“Giỏi quá, giỏi quá.” Ngoài mặt Mao đại sư cười ha ha, nhưng trong lòng vì biết Lâu Minh
không
cởi nút ngọc ra mà thở phào
một
hơi. Lúc này ông nghe
nói
ở chợ ma có Ma Vương thoát ra, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, ông sợ Lâu Minh
sẽ
muốn tiêu diệt Ma Vương mà mở phong ấn lần nữa. Sát khí trong người Lâu Minh
không
thể để xảy ra chút sơ sót nào nữa.
Còn bộ trưởng Lâu đứng bên cạnh, sau khi thấy Lâu Minh
không
việc gìthì
ánh mắt vẫn luôn đặt
trên
người Trần Ngư, cho nên nghe rất
rõràng cuộc đối thoại giữa
cô
và Mao đại sư.
Thực lực của Ma Vương lúc nãy
đã
được Mao đại sư phổ cập khoa học cho ông khi
trên
đường đến đây. Ở thành phố Bình này, chỉ có tu vi của Nghiêm Sùng Minh mới có thể đối đầu với Ma Vương, ngay cả Mao đại sư cũng chưa chắc đánh lại nó. Vậy mà Trần Ngư, theo lời
cô
bé
nói
là linh lực chưa được khôi phục hoàn toàn mà có thể đánh cho Ma Vương chạy …
Ánh mắt bộ trưởng Lâu lại nhìn qua Lâu Minh.
“Ba ạ.” Lâu Minh chào.
“không
việc gì là tốt rồi.”
==
Rạng sáng hai giờ rưỡi, Trần Ngư
đang
say giấc nồng
thì
bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Trần Ngư ngồi dậy mở cửa, ngạc nhiên nhìn
anh
lính lạ mặt
đang
đứng trước cửa phòng. “anh
là?”
“Tiểu thư Trần Ngư, bộ trưởng Lâu muốn gặp
cô
tâm
sự.”
“Bộ trưởng Lâu? Bác Lâu á?” Trần Ngư do dự
một
chút, mặc dù cảm thấy kì lạ nhưng vẫn quay vào phòng mặc thêm áo khoác rồi
đi
theoanh
lính.
Khi hai người vừa rời khỏi phòng
thì
đã
bị Hà Thất đứng trong bóng tối phát
hiện, ánh mắt của Hà Thất đối diện với ánh mắt của
anh
lính dẫn Trần Ngư ra ngoài.
anh
lính thu hồi mắt, tiếp tục
đi
về phía trước, Hà Thất đứng sững người tại chỗ.
Đó là cảnh vệ của bộ trưởng Lâu?
Bộ trưởng Lâu muốn gặp tiểu thư Trần Ngư.
Phải nhanh chóng
đi
báo cho Tam thiếu mới được!
Hà Thất vừa định xoay người báo cho Lâu Minh, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.
Có lẽ, có
một
số việc, tuy là Tam thiếu
không
muốn
nói
nhưng vẫn cần phải có người
nói
cho tiểu thư Trần Ngư biết.
Tác giả có lời muốn
nói:
Nhóm bát quái của các trợ lý.
(Trợ lý Hà, hôm nay cậu phản bội Tam thiếu. Sao cậu lại
không
nói
cho Tam thiếu biết chuyện bộ trưởng Lâu tìm tiểu thư Trần Ngư.)
Hà Thất (Cậu
thì
biết cái gì, bộ trưởng Lâu là người càng mong cho Tam thiếu và tiểu thư Trần Ngư đến được với nhau đó. Đây là ngườimột
nhà, hiểu chưa?)
(đã
hiểu!)
(đã
hiểu …)
(Xin dạy cho chúng tôi …)