Trong
một
nơi vắng vẻ nào đó ở khu phố cổ.
“Đinh linh linh …”
“Vù vù vù …”
Lần đầu tiên Trần Ngư thấy la bàn vui vẻ như vậy, mà thiếu niên phía đối diện cũng
đang
ngạc nhiên nhìn lục lạc trong tay mình.
“Bọn chúng … biết nhau?” Trần Ngư nghi ngờ
nói.
“anh
cũng
không
rõ.” Lục Ninh lắc đầu “Vừa lúc nãy, chuông ‘chiêu hồn’ bỗng nhiên vang lên,
anh
còn tưởng nó cảm nhận được sát khí
trênngười em. Nhưng bây giờ
thì
chắc là nó cảm ứng được la bàn của em.”
“Chuông ‘chiêu hồn’?” Trần Ngư do dự
một
chút rồi
nói
“Có thể cho tôi xem
một
chút được
không?”
“không
được!” Lục Ninh chưa kịp
nói
chuyện
thì
đứng bên cạnh, Nghiêm Hân
đã
giành
nói
“anh
Lục Ninh, đừng đưa chuông ‘chiêu hồn’ cho
cô
ta, chính
cô
ta là người làm hư la bàn của ông nội em đó.”
Lục Ninh
không
tin tưởng nhìn về phía Nghiêm Hân, la bàn của ông nội Nghiêm có uy lực mạnh mẽ, nào có dễ dàng làm hỏng như thế.
“anh
không
tin
thì
anh
hỏi
anh
trai em
đi.” Nghiêm Hân lôi
anh
trai nhà mình ra làm chứng.
Nghiêm Uy do dự
một
chút rồi
nói
“Đúng là la bàn từ tay vị đạo hữu này cầm về
thì
bị hỏng.”
“Tôi
nói
này,
anh
em mấy người đừng có bắt nạt người.” Trần Ngư lập tức nổi giận “Mấy người nếu
không
cam lòng
thì
chúng ta
đi
báo cảnh sát. Nếu cảnh sát
nói
tôi làm hư của mấy người
thì
tôi
sẽ
bồi thường màkhông
có ý kiến gì.”
“Chuyện của giới huyền học
thì
sao có thể
đi
tìm cảnh sát.”
nói
đến tìm cảnh sát, Nghiêm Hân nghĩ đến việc
cô
ta suýt nữa
thì
bị coi là kẻ cướp mà bị dẫn lên đồn cảnh sát, lập tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch “Nào có Thiên Sư động
một
chút là báo cảnh sát.”
“Giáo viên tiểu học
không
dạy
cô
à? Có chuyện
thì
phải tìm chú cảnh sát!” Trần Ngư giễu cợt.
“cô
…”
“Mọi người đừng ồn ào nữa.” Lục Ninh
đã
nhìn ra, hai người này có xích mích với nhau, nhưng cậu ta cũng rất tò mò về chuyện chuông ‘chiêu hồn’ của mình và la bàn có thể xuất
hiện
cộng hưởng. Với lại trước mặt mọi người, Trần Ngư
không
thể giở trò gì với chuông ‘chiêu hồn’, thế nên vô cùng rộng rãi đưa chuông ‘chiêu hồn’ đến trước mặt Trần Ngư.
“Đây này.”
Trần Ngư kinh ngạc ngẩng đầu, hiển nhiên
không
nghĩ người này lại rộng rãi đưa pháp khí của cậu ta cho
cô
kiểm tra sau khi bạn cậu ta hết sức ngăn cản. Thế là Trần Ngư lập tức cảm thấy có thiện cảm với thiếu niên này “Cám ơn
anh.”
“không
có gì.” Lục Ninh mỉm cười, khóe miệng
ẩn
hiện
hai lúm đồng tiền.
“anh
Lục Ninh …” Nghiêm Hân thấy Lục Ninh đưa lục lạc cho Trần Ngưthì
kêu lên.
“không
sao.” Lục Ninh nhìn Nghiêm Hân cười cười. Nhìn thấy nụ cười của thiếu niên, Nghiêm Hân còn
một
bụng bất mãn bỗng dưng yên tĩnh lại.
Nghiêm Uy nhìn thấy cảnh này
thì
lại lắc đầu,
rõ
ràng Lục Ninh chỉ coi Nghiêm Hân như em
gái
nhưng em
gái
nhà mình lại
không
nghĩ như vậy a.
một
tay Trần Ngư cầm la bàn,
một
tay cầm chuông ‘chiêu hồn’, chẳng biết tại sao,
cô
luôn cảm thấy hơi thở
trên
chuông ‘chiêu hồn’ này vô cùng quen thuộc, dường như là
cô
cũng
đã
sử dụng pháp khí này.
“anh
… A …, ngại quá, tôi tên Trần Ngư,
anh
trên
gì?” Trần Ngư cảm thấy thiếu niên này rộng rãi, phóng khoáng, thế nên khi
nói
chuyện cũng lịch
sự
hơn.”
“anh
là Lục Ninh.” Lục Ninh tự giới thiệu.
“Lục đạo hữu.” Trần Ngư lắc lắc chuông ‘chiêu hồn’ trong tay hỏi “Tôi có thể hỏi pháp khí này có công dụng gì và nguồn gốc của nó
không?”
Lục Ninh
nhẹ
gật đầu,
nói
“Chuông ‘chiêu hồn’ là pháp khí bà nội
anhđể lại, công dụng chủ yếu là để gọi hồn. Hồn ma có đạo hạnh ba trăm trăm đổ xuống, nghe được tiếng chuông
sẽ
không
tự chủ mà mất
đithần trí, mất sức chiến đấu.”
“một
lần rung chuông có thể khống chế được mấy hồn ma?” Trần Ngư hỏi.
“Tu vi của
anh
có hạn, mỗi lần nhiều nhất được khoảng ba đến năm hồn ma, nếu như đều là ác ma đạo hạnh ba trăm năm
thì
một
lần nhiều nhất là được hai con.” Lục Ninh đáp.
“Là thế sao …” Trần Ngư suy tư gật
nhẹ
đầu,
cô
nâng cao lục lạc lên lần nữa,
một
cơn gió thổi qua, lục lạc lắc lư mấy lần nhưng
không
có tiếng chuông vang lên. Khác thường như thế nhưng Trần Ngư
khôngcảm thấy có điều gì kỳ quái, trong lòng
cô
thậm chí còn cảm thấy, uy lực của chuông ‘chiêu hồn’ này
không
thể kém như vậy được.
“Trả lại
anh
này, cám ơn.” Trần Ngư cũng
không
hiểu tại sao mình lại hiểu
rõ
… pháp khí này như vậy.
“không
có gì.” Lục Ninh lại đeo lục lạc bên hông.
“La bàn này là ông nội để lại cho tôi. Có thể lúc còn trẻ, ông nội tôi và bà
anh
quen biết nhau nên hai pháp khí này cũng nhận biết nhau.” Trần Ngư suy đoán “Ông nội tôi tên Ngô Lễ,
anh
có nghe bà
anh
nóiđến tên này
không?”
Lục Ninh lắc đầu, trả lời “anh
chưa gặp bà nội bao giờ, trước khi
anhsinh ra, bà
đã
qua đời rồi.”
“Ây …” Trần Ngư
không
ngờ là nghe được câu trả lời như thế, lập tức lúng túng
không
biết phải làm sao.
“không
sao.” Lục Ninh thấy thái độ lúng túng của Trần Ngư
thì
cười lênmột
tiếng. Vẻ mặt này xuất
hiện
ở người bình thường
thì
có thể hiểu được, nhưng Thiên Sư đều biết, người sau khi chết chỉ là đến
âm
phủ để đầu thai mà thôi. Nên đối với việc người nhà qua đời, Thiên Sưkhông
buồn khổ nhiều như vậy.
“Đinh!”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Ngư vang lên
âm
báo tin nhắn, Trần Ngư lấy ra xem, vẻ lúng túng nháy mắt chuyển thành vui vẻ.
anh
Ba (Buổi chiều nay
anh
về lại thành phố, chúng ta
đi
ăn cơm nha.)
anh
Ba về rồi! Trần Ngư vô cùng vui vẻ, hoàn toàn
không
còn tâm trạng tò mò về chuông ‘chiêu hồn’ nữa,
cô
vẫy vẫy tay với ba người “Tôi có việc phải
đi
trước đây, có duyên gặp lại.”
nói
xong, Trần Ngư cũng
không
chờ đối phương đáp lại, quay người chạy
đi
mất, lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Lục Ninh.
==
Trần Ngư tốn
một
buổi chiều, tắm rửa, gội đầu, thay
một
bộ quần áo mới, nếu
không
phải
cô
là người chưa bao giờ trang điểm, chắc chắn làsẽ
tự mình trang điểm
một
phen.
Bởi vì thể chất đặc thù của Lâu Minh cần hạn chế tiếp xúc với người khác, nên việc
anh
gọi là về lại thành phố, thực ra là về
một
tòa nhà ở ngoại ô thành phố mà
không
phải là vào nội ô.
Khi năm giờ, trời dần tối, Trần Ngư ngồi trong phòng khách, hai mắt nhìn qua ô cửa sổ ra ngoài đường.
một
lát sau, đèn xe Jeep chiếu vào sân, ngay sau đó có ba chiếc xe Jeep dừng trước sân, Trần Ngư bị lóa mắt,
một
chút rồi nhìn thấy Lâu Minh, liền vui vẻ chạy ra đón “anh
Ba!”
Trần Ngư chạy nhanh đến trước mặt Lâu Minh.
“Em chờ lâu chưa?” Lâu Minh nhìn nụ cười
trên
gương mặt Trần Ngư, môi cũng vô thức nở nụ cười theo.
“Dạ, em chờ rất lâu đó, ba ngày luôn.” Trần Ngư tính toán
rõ
ràng,
côđã
ba ngày
không
nhìn thấy
anh
Ba, TV thường
nói,
một
ngày
khônggặp như ba năm, cái này, bốn bỏ năm lên là mười năm. Mười năm đều có thể sinh em bé luôn rồi.
“Xin lỗi em, sau này
không
như vậy nữa.” Lâu Minh thấy Trần Ngư
nóinghiêm túc, nghĩ là
cô
thấy buồn chán
thì
vô cùng đau lòng.
“anh
nhớ nha.” Trần Ngư nhớ kĩ câu này.
“anh
hứa mà.” Lâu Minh cười đảm bảo.
“Hi hi …” Trần Ngư cười đắc ý, dường như
đã
chiếm được món hời lớn vậy.
nói
đến chiếm món hời, ánh mắt Trần Ngư lại
không
tự chủ rơi lên môi Lâu Minh, sau đó … mắt Trần Ngư lóe lên nghi ngờ “anh
Ba, hình nhưanh
gầy
đi?”
Đúng thế, tuy
không
rõ
ràng nhưng người Lâu Minh nhìn ốm hơn, môi cũng nhợt nhạt hẳn
đi.
Lâu Minh cứng người lại, sau đó điềm nhiên
không
có việc gì cười “Gần đây
anh
bận quá,
không
có thời gian ăn bữa cơm ngon.”
“Vậy chúng ta
đi
ăn cơm liền
đi, trợ lý Hà
đã
chuẩn bị nhiều món ngon lắm.” Trần Ngư nghe thấy Lâu Minh
nói
không
được ăn ngon
thì
kéo Lâu Minh vào nhà, hoàn toàn quên Mao đại sư và bộ trưởng Lâu
đangđứng phía sau.
Mao đại sư và Lâu Tân Thành nhìn hai người, Mao đại sư còn đỡ, trước đó
đã
từng thấy qua nhưng Lâu Tân Thành
thì
không
giống. Lâu Minh như thế này là lần đầu tiên ông chứng kiến,
không, nếu ở bệnh viện được coi là
một
lần
thì
đây là lần thứ hai.
Hai lần đều là đối xử với cùng
một
người, hai lần đều là Lâu Minh mà ông chưa bao giờ gặp qua.
Bộ trưởng Lâu
không
tự chủ mà nhớ tới mấy tháng trước, bà xã gọi điện
nói
cho ông, muốn tìm
một
cô
gái
có số mệnh cực kỳ cao quý để mai mối làm vợ cho Lâu Minh. Lúc đó bà xã ông
đã
nói
thế nào, hình như là, Lâu Minh luôn luôn lẻ loi trơ trọi ở
một
mình trong biệt thự
nhỏ, thực ra trong lòng nó rất khao khát
sự
ấm áp của gia đình. Nó thậm chí vì
đi
gặp Tông Tông mà mạo hiểm dùng bùa trấn sát để trấn áp sát khí về nhà.
Bộ trưởng Lâu chưa từng
nói
với bà xã nhà mình chuyện sát khí
trênngười Lâu Minh
sẽ
ảnh hưởng đến tuổi thọ của
anh. Nên khi bà xã mình vì chuyện của Lâu Minh mà tìm người mai mối vợ cho con, mặc dù ôngkhông
đồng ý lắm nhưng cũng
không
phản đối. Đồng thời, cũng bởi vì ông biết là Lâu Minh
sẽ
không
đồng ý nên
không
hết sức ngăn cản bà xã.
Nhưng nếu như … nếu như có thể tìm được
một
người có thể làm cho Lâu Minh có được thần sắc
nhẹ
nhàng như vừa rồi, bộ trưởng Lâu nghĩ, bỗng nhiên ông có thể hiểu được tâm trạng của bà xã nhà mình.
“Lâu Minh với
cô
bé kia vẫn ở chung với nhau như thế sao?” Hai ngày này, bộ trưởng Lâu
đã
cho điều tra rất nhiều tư liệu về Trần Ngư, bao gồm cả việc
cô
bị lừa bán lúc
nhỏ, sau đó được Trần Dương đón về từ tỉnh Thanh Sơn, ngày đầu tiên liền chạy đến biệt thự
nhỏ, cả chuyện nửa đêm thường xuyên trèo tường tìm con trai mình.
Vì … Trần Ngư là người duy nhất
không
sợ sát khí
trên
người Lâu Minh.
“Trần Ngư là người duy nhất
không
bị sát khí của Lâu Minh làm ảnh hưởng, cũng là người duy nhất Lâu Minh
không
hề e dè khi tiếp xúc, cho nên, Trần Ngư là người rất đặc biệt với Lâu Minh.” Mao đại sư đáp.
“Lâu Minh thích ở cùng
cô
bé.” Bộ trưởng Lâu tựa như hỏi lại tựa như trả lời.
==
Bữa cơm tối là bốn người ăn, khẩu vị của Trần Ngư rất tốt, nhìn
cô
ăn ngon, những người
trên
bàn cũng
không
tự chủ mà ăn nhiều hơn bình thường
một
chút.
Trần Ngư
không
chỉ gắp đồ ăn cho mình mà thỉnh thoảng còn gắp mấy món mà
cô
cảm thấy ăn ngon cho Lâu Minh. Lâu Minh thấy thế chỉ cười cười rồi ăn hết đồ ăn
không
chừa lại chút nào.
“anh
Ba, khi nào chúng ta về lại Đế Đô?” Trần Ngư hỏi
“Em nhớ nhà hả?”
“anh
trai gọi điện hỏi em khi nào về?” Trần Ngư giải thích.
“Vốn định là tối nay bay nhưng dự báo thời tiết
nói
Đế Đô có bão có khả năng máy bay
không
hạ cánh được, nên có thể ngày mai chúng ta mới về được.”
“Thế ạ.” Trần Ngư chọc chọc bát cơm, hai mắt đảo vòng vòng.
“Em lại nghĩ gì thế?” Hai mắt Trần Ngư chuyển động quá
rõ
ràng, Lâu Minh muốn xem như
không
thấy cũng khó.
“Em … em
đang
suy nghĩ chuyện tối nay.” Trần Ngư chột dạ rũ mắt xuống, tuyệt đối
không
thể cho
anh
Ba biết
cô
đang
suy nghĩ đến chuyện tối nay
sẽ
chạy đến phòng
anh
Ba tỏ tình hay là để về đến Đế Đô mới tỏ tình.
“Đêm nay?” Lâu Minh ngạc nhiên “Ban đêm em có chuyện gì muốn làm sao?”
“A …”
“Trần tiểu hữu có phải muốn
đi
chơi chợ ma
không?” Mao đại sư chợt nhớ đến chuyện Nghiêm Sùng Minh
nói
đêm nay có chợ ma nên đoán.
“Dạ, đúng rồi!” Trần Ngư cảm kích nhìn thoáng qua Mao đại sư,
cô
cònđang
tìm cớ đây.
“Chợ ma?” Bộ trưởng Lâu tò mò nhìn Mao đại sư “Là … loại chợ giống như trong truyền thuyết, nơi các hồn ma tụ tập?”
“Đúng vậy.” Mao đại sư giải thích “Bình thường, chợ ma
sẽ
được tổ chức vào rằm tháng bảy, lúc đó cửa
âm
mở ra, các loại hồn ma dướiâm
phủ
sẽ
được trở lại dương gian, có thể cùng người thường
đi
chợ mua sắm hàng hóa. Ban đầu chỉ là
một
số người thường có thể nhìn thấy hồn ma đem hàng hóa đến giao dịch, sau này phát triển thành chợ ma. Nhưng chợ ma ở thành phố Bình
không
giống với chợ ma rằm tháng bảy lắm, chợ ma này là nơi tụ tập của các
cô
hồn dã quỷ
khôngthể
đi
đầu thai, cùng
một
số
yêu
tinh
đã
tu luyện thành công đến tham gia.”
“Loại chợ ma cho
cô
hồn dã quỷ như thế này cũng cho Thiên Sư tham gia sao?” Lâu Minh nhíu mày hỏi, hồn ma và Thiên Sư
không
phải đối địch với nhau sao?
“Thiên Sư chỉ bắt những ác ma có tính uy hϊếp thôi, hồn ma bình thường
thì
không
đυ.ng đến.” Mao đại sư giải thích “Với lại, chợ ma
sẽcó người tổ chức và quản lý. Hai bên đều ăn ý,
sẽ
không
xảy ra việc gì.”
“Chợ ma lần này là ai tổ chức?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Nghe
nói
là
một
chồn tinh
đã
tu hành được năm trăm năm Hoàng Đại Tiên.” Mao đại sư cười
nói, thực ra BOSS chân chính phải là Nghiêm Sùng Minh, nếu Nghiêm Sùng Minh
không
ngầm đồng ý
thì
một
con chồn năm trăm năm nào dám phách lối.
“anh
Ba … nhiều năm rồi em chưa được
đi
chợ ma, dù sao tối nay cũngkhông
bay được,
không
bằng chúng ta
đi
xem
một
chút nha.” Trần Ngư đề nghị.
“Em
đi
đi,
trên
người
anh
có sát khí
sẽ
làm ảnh hưởng đến các loại ma quỷ kia.”
“Có em ở đây mà, em giúp
anh
phong ấn a.” Còn có thể nhân cơ hội ‘sàm sỡ’
anh
Ba nữa, ánh mắt Trần Ngư lập tức khóa chặt môi Lâu Minh.
“Được đó, vậy em vẽ bùa trấn sát
đi.” Mắt Lâu Minh sáng lên.
Bùa … bùa trấn sát.
Trần Ngư chợt cảm thấy, bùa trấn sát ngày
thật
đáng ghét, là ai phát minh ra đồ quỷ này vậy chứ!
==
Địa điểm chợ ma cũng đúng là ở vùng ngoại thành nên hai người
đikhông
mất bao nhiêu thời gian, chỉ hai mươi phút là đến nơi. Lần đầu tiên Lâu Minh tham gia chợ ma, nhìn những hồn ma, quỷ đủ các hình dáng kỳ quái ngồi xổm trước các quầy bán hàng
thì
cảm giác
thật
mới lạ.
“Bọn họ bán gì vậy?” Lâu Minh chỉ
một
hồn ma khoác
trên
người mấy cỏ cây xanh, hỏi, trước mặt hồn ma này chẳng có gì cả.
“Đó là
một
con ma rơi xuống nước, nó bán những cây rong rêu
trênngười nó.” Trần Ngư
nói.
“Cây rong cũng có thể bán à?” Lâu Minh kinh ngạc.
“Số của nó khá may mắn, nơi rơi xuống có
âm
khí nặng hơn nên
trênthân mới bị quấn mấy cây cỏ Cửu
âm. Cỏ Cửu
âm
có thể bổ sung
âmkhí cho hồn ma, có tác dụng ổn định hồn thể, giống như tác dụng của nhân sâm đối với con người chúng ta.”
Làm ma rơi xuống nước mà cũng được coi là số may mắn.
“Đây có phải là ma thắt cổ
không?” Lâu Minh chỉ vào
một
ma nữ có cái lưỡi thè ra gần sát đất.
“Đúng vậy ạ.” Trần Ngư nhìn thoáng qua đồ vật để trước ma thắt cổ “Cái nó bán là
một
cái trâm cài tóc, chắc là đồ của nó khi còn sống, có oán khí cực nặng, là
một
vật để nguyền rủa rất mạnh.”
“Thứ này cũng có thể lấy bán sao?” Lâu Minh vừa nghe trâm cài tóc này là vật để nguyền rủa
thì
nhíu mày.
“anh
Ba, đây là chợ ma. Mấy đồ được bán hầu như chẳng có đồ nào tốt với người sống cả.” Trần Ngư ghé vào tai Lâu Minh
nói
nhỏ.
Lỗ tai Lâu Minh hơi ngứa, nhịn
không
được mà tránh về sau
một
chút.
“anh
Ba, chúng ta
đi
lên phía trước
đi. Phía đó có mấy
yêu
tinh, đồ của họ bán
sẽ
thú vị hơn đó.” Trần Ngư cũng cảm thấy những món đồ kỳ quái này
không
hợp để hai người
đi
hẹn hò ngắm.
Đúng thế, đây là lần
đi
chơi bên ngoài đầu tiên sau khi Trần Ngư nhận ra là mình thích Lâu Minh, nên cũng phải tính là hẹn hò chứ.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Mới
đi
đến gần mấy quầy hàng của
yêu
tinh, la bàn trong túi Trần Ngư chợt rung lên, ngay sau đó,
một
hồi chuông quen thuộc cũng vang lên.
Tiếng chuông ‘chiêu hồn’ vừa vang lên, tất cả hồn ma trong chợ ma đột ngột ngẩng hết đầu lên, líu ríu tìm nơi phát ra tiếng chuông. Lục Ninh vội đè lục lạc bên hông lại,
không
cho nó kêu nữa.
“Vù vù vù …”
“Đinh linh linh …”
Dường như
đang
đáp lại la bàn, chuông ‘chiêu hồn’ lại vang lên.
“Vị đạo hữu này, cậu
đã
đến chợ ma
thì
nên tuân thủ quy định ở đây.”một
người mặc cáo choàng dài màu vàng (màu lông chồn)
đi
đến trước mặt Lục Ninh, giọng điệu
không
vui vẻ gì, cảnh cáo.
“Xin lỗi, tôi
sẽ
làm nó yên lặng ngay.” Lục Ninh vội vàng xin lỗi.
Tất nhiên Trần Ngư cũng nhận ra các hồn ma
đang
xao động,
cô
nhìn thoáng qua thiếu niên đứng cách đó
không
xa, đưa tay vỗ vỗ la bàn “Yên lặng.”
La bàn nghe lời an tĩnh lại, tiếng chuông ‘chiêu hồn’ trong nháy mắt cũng ngừng lại.
Lục Ninh thở dài
thật
to
một
hơi, lại xin lỗi Hoàng Đại Tiên
một
lần nữa, rồi quay đầu đối diện với Trần Ngư.
“Trần đạo hữu?
anh
đang
thắc mắc sao chuông ‘chiêu hồn’ lại kêu lên, hóa ra là em à.” Ra chợ ma gặp người quen, Lục Ninh rất vui vẻ.
“Làm cho
anh
gặp rắc rối, tôi xin lỗi nha.” La bàn gây phiền phức, tất nhiên là Trần Ngư muốn xin lỗi.
“không
sao, em đâu phải cố ý.” Thiếu niên cười thoải mái, hai lúm đồng tiên
nhỏ
nhỏ
lại
ẩn
hiện, cho dù ở nơi
âm
trầm như chợ ma cũng lộ ra sức sống bừng bừng.
“anh
đến đây mua cái gì à?” Trần Ngư tò mò hỏi.
“Đá Thái Sơn.” Lục Ninh đáp.
“Đá Thái Sơn? Ở đây cũng có bán đá Thái Sơn à?” Đá Thái Sơn là đồ vật dùng để trấn tà (xua đuổi cái xấu) thường dùng nhất trong giới huyền học. Đá Thái Sơn có công lực trấn tà tự nhiên, tuy
không
lớn lắm nhưng lại có đặc tính tà ma
không
xâm chiếm được. Cho nên, đá Thái Sơn ở nơi có
âm
khí, sát khí càng lâu
thì
công hiệu
sẽ
càng tốt. Bình thường đá Thái Sơn có thể vừa ý Thiên Sư phải trải qua mấy trăm nămâm
khí sát khí ăn mòn.
“Ông nội Nghiêm
nói
ở đây có nên
anh
và Nghiêm Uy, Nghiêm Hân đến tìm xem.”
“Bọn họ cũng tới?” Trần Ngư chẳng có tình cảm gì với
anh
em họ Nghiêm, với lại mỗi lần gặp Nghiêm Hân là lại muốn gây lộn. Hôm nay, khó có dịp
cô
và Lâu Minh ra ngoài hẹn hò,
không
muốn gặp người làm mình
không
vui, thế là quay người kéo Lâu Minh định
đi
ra chỗ khác.
Chỉ là khi
cô
quay đầu
thì
thấy sắc mặt Lâu Minh khác thường “anh
Ba,anh
sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
“anh
không
sao.” Lâu Minh chột dạ, rời mắt
đi
chỗ khác.
“Có phải
anh
không
thoải mái
không, hay là chúng ta về thôi.” Trần Ngư lo lắng, cầm tay Lâu Minh
nói.
Trong chớp mắt được Trần Ngư nắm tay, nắm đấm tay Lâu Minh chợt buông lỏng, nỗi chua xót trong lòng chợt vơi
đi
rất nhiều “anh
khôngsao, em cứ
nói
chuyện với bạn thêm chút nữa
đi.”
Bạn? Trần Ngư quay đầu liếc Lục Ninh, Lục Ninh thấy Trần Ngư nhìn
thìmỉm cười mang theo hai lúm đồng tiền đáng
yêu
với
cô. Trần Ngư lễ phép gật đầu xem như đáp lễ. Sau đó quay đầu, giật giật tay áo Lâu Minh làm Lâu Minh cúi người xuống, lúc này mới
nhỏ
giọng
nói
“Thực ra em và
anh
ta
không
quen biết lắm.”
Lâu Minh sững người, suy nghĩ trong đầu chợt được
một
tia chớp xoẹt qua, sáng bừng lên.
“anh
Ba, chúng ta về
đi, ở đây chẳng có gì thú vị hết.” Trần Ngư đến chợ ma vốn là được ở bên Lâu Minh, nếu
anh
Ba
đã
không
thích ở đâythì
bọn họ về nhà cũng được. Đợi ngày mai về Đế Đô,
cô
có thể làm tổ cả ngày ở biệt thự
nhỏ
của
anh
Ba.
Trần Ngư nghĩ vậy liền cảm thấy vui vẻ.
“anh
Lục Ninh, tìm được rồi nè,
anh
mau đến …” Giọng của Nghiêm Hân chợt truyền đến từ phía sau.
“Trần đạo hữu,
anh
đi
trước …” Lục Ninh chào Trần Ngư.
“anh
đi
đi, chúng tôi cũng phải
đi
đây.” Trần Ngư vẫy vẫy tay.
Lục Ninh gật gật đầu rồi quay người
đi
về hướng Nghiêm Hân, còn Trần Ngư
thì
kéo tay Lâu Minh, cười trộm rồi bước ra ngoài.
đi
được
một
lúc, Lâu Minh chợt phát
hiện
tay của hai người vẫn nắm lại với nhau
không
buông,
anh
dừng lại
một
chút, rồi bỏ qua nỗi tiếc nuối trong lòng, định rút tay ra.
Nhưng tay
anh
vừa khẽ động
thì
Trần Ngư chợt cầm chặt hơn, Lâu Minh kinh ngạc nhìn lại.
“Mấy hồn ma này thích chèo kéo khách lắm, em nắm tay
anh
thì
bọn nósẽ
không
dám nữa.” Trần Ngư nghiêm trang
nói.
thật
sao? Từ nãy đến giờ có gặp trường hợp chèo kéo khách nào đâu nhỉ? Mặc dù trong lòng nghi ngờ nhưng Lâu Minh cũng
không
rút tay ra nữa.
Vẻ mặt Trần Ngư hơi hơi đắc ý, nhưng
cô
cúi đầu xuống
không
dám cho Lâu Minh thấy mặt mình.
“Em phải nhìn phía trước chứ, cẩn thận
không
té bây giờ.” Lâu Minh nhắc nhở.
“không
…” Chữ cuối còn chưa
nói
ra khỏi miệng, chợt
một
luồng khí khổng lồ ập tới thổi
cô
bay về phía trước. Trong chớp mắt hai người bay lên, Lâu Minh duỗi tay ra ôm Trần Ngư vào lòng, làm đệm thịt cho Trần Ngư khi rơi xuống đất.
“A a a …”
Như cuồng phong quét qua, chợ ma vừa trong cảnh yên bình bỗng nhiên biến thành cảnh đất đá bay mù trời, xung quanh kêu khóc hãi hùng, ma quỷ,
yêu
tinh kinh hoảng chạy trốn khắp nơi nhưng lại bị
mộtnguồn lực vô cùng lớn hút bay
đi.
“Ma Vương!” Trần Ngư bò lên từ dưới đất, liếc nhìn Ma Vương
đang
bay giữa
không
trung, há to miệng cắn nuốt hồn phách của ma quái tham gia chợ ma. “Tại sao lại có Ma Vương ở đây?”
“Chạy mau!” Hoàng Đại Tiên (chồn tinh) định cứu mấy hồn ma sắp bị cắn nuốt nhưng tốc độ cắn nuốt của Ma Vương thực
sự
là quá nhanh.
“anh
Lục Ninh!” Nghiêm Hân cũng bị lực hút bay lên, mặc dù Ma Vươngkhông
cắn nuốt sinh hồn (hồn người sống) nhưng nó
sẽ
không
ngại chomột
chưởng để người đó chết
đi
rồi cắn nuốt.
“Hân Nhi!” Nghiêm Uy và Lục Ninh mỗi người nắm
một
tay Nghiêm Hân mới miễn cưỡng kéo lại được.
“Chúng ta chạy mau!” Nghiêm Uy nắm tay Nghiêm Hân định chạy
đi.
“Hai người
đi
trước
đi.” Lục Ninh rút kiếm gỗ đào, nhíu mày nhìn Ma Vương.
“Lục Ninh, chúng ta
không
phải là đối thủ của Ma Vương đâu, chúng ta chạy
đi
trước
đi, rồi
anh
sẽ gọi cho ông nội ngay.” Trong chợ ma
khôngcó tín hiệu điện thoại, chỉ có thể chạy ra ngoài rồi gọi điện thoại.
“Hai người chạy trước
đi, em cứu được mấy người
thì
cứ cứu.”
“Việc này
không
có quan hệ gì với cậu mà!” Nghiêm Uy gấp muốn chết rồi.
“Ma Vương là do em thả ra.”
“Đá Thái Sơn đâu phải do cậu mang tới, cậu làm sao biết nó là vật phong ấn Ma Vương chứ.”
thì
ra là, lúc nãy Lục Ninh vừa mới mua được đá Thái Sơn,
đang
muốn dùng linh lực để thăm dò phẩm chất của đáthì
không
cẩn thận phá giải phong ấn bên trong, làm
một
con Ma Vương vô cùng hung ác từ đâu bỗng chạy ra.
“Hai người đừng để ý đến em, mau chạy
đi.” Coi như
không
phải là vì những
cô
hồn dã quỷ này,
thì
một
con Ma Vương hung dữ như thế nàythì
cậu ta cũng
không
thể để cho nó rời khỏi đây. Lục Ninh cởi chuông ‘chiêu hồn’ ra, ném về phía Ma Vương.
“Đinh linh linh …”
Chuông ‘chiêu hồn’ rung lên trong bầu
âm
khí dày đặc, phát ra từng hồi chuông
âm
vang. Ma Vương dường như bị làm phiền đến mức
khôngcòn kiên nhẫn nữa, vung tay lên tung
một
chưởng đánh bay chuông ‘chiêu hồn’ ra ngoài.
“Vù vù vù …”
La bàn
đang
nằm yên trong túi vải của Trần Ngư, vèo
một
cái bay ra ngoài, mạnh mẽ đâm vào đầu Ma Vương.
Ai bảo mi dám khi dễ lục lạc, ai bảo mi dám khi dễ lục lạc …
“…” Trần Ngư vì linh lực chưa được khôi phục hoàn toàn, nãy giờ vẫn còn
đang
do dự có nên động thủ hay
không.
Tác giả có lời muốn
nói:
Trần Ngư: Mày vì la bàn đánh
không
lại người ta nên tới cứu sao?
La bàn: Vù vù vù … (là đàn ông, lúc nào nên ra tay
thì
phải ra tay ngay)