Bị ánh mắt nóng rực của Thẩm Nhượng nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, Ôn Cẩn nắm lấy cánh tay hắn, không kìm được mà siết nhẹ, giọng thấp xuống:
“Mau nói đi, tôi đang nghe.”
Thẩm Nhượng nhìn cô, ánh mắt hơi dao động:
“Ôn Cẩn, hay là em làm nũng với anh một chút được không? Anh...”
“Anh rốt cuộc có nói không?!” Thấy tay Thẩm Nhượng lại bắt đầu không an phận, Ôn Cẩn không nhịn được, hất tay hắn ra, giọng cao hơn: “Không nói thì thôi!”
Cô thật sự không chịu nổi sự thay đổi của Thẩm Nhượng trong thời gian gần đây, cả ngày cứ dính lấy cô, làm nũng nũng nịu nịu. Đến chính cô cũng phải khâm phục, hắn có thể diễn kịch đến mức chân thực như vậy.
Bây giờ cô mới hiểu kiếp trước bản thân đã phiền phức đến mức nào. Thời gian này, chỉ cần Thẩm Nhượng ở nhà, cô vừa rời đi chưa đầy năm phút, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện trước mặt cô, có đuổi cũng không đi.
Ôn Cẩn xoay người định rời đi. Nếu hắn không chịu nói, cùng lắm thì cô sẽ nhờ Tư Gia Trinh âm thầm điều tra.
“Anh nói, anh nói.” Thẩm Nhượng kéo tay cô lại, “Anh nói ngay bây giờ, Ôn Cẩn, em đừng giận, là anh không đúng.”
Trong lòng hắn thầm ghi nhớ, xem ra lời của Hứa Dịch cũng không hoàn toàn chính xác.
Ôn Cẩn lạnh lùng nhìn hắn. Quả nhiên, không thể quá tốt với hắn, vừa mới dỗ dành một chút, hắn liền được đà lấn tới, còn giờ chỉ cần cô tỏ ra lạnh nhạt, hắn lập tức chủ động mở miệng.
Thẩm Nhượng nắm chặt tay cô, kéo gần khoảng cách giữa hai người, trong lòng mới cảm thấy yên ổn một chút rồi nói:
“Ôn Cẩn, em còn nhớ anh từng nói mẹ anh từng yêu sâu đậm một người đàn ông không?”
“Ừm.” Ôn Cẩn nhìn hắn, trong lòng bỗng thấy bất an. “Chẳng lẽ có liên quan đến người đó?”
Cô suy nghĩ cẩn thận. Dựa theo tuổi tác của Hứa Lộ, người đàn ông mà bà ta thích hẳn cũng trạc tuổi cha cô nhưng cô dường như không quen biết ai cùng thế hệ đó.
“Đúng là có liên quan.” Giọng Thẩm Nhượng trầm xuống, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Ôn Cẩn, đột nhiên không thể nói ra những điều còn lại. Những chuyện dơ bẩn này, Ôn Cẩn không nên biết.
Hắn nhớ lại khi mới cưới Ôn Cẩn, Ôn Minh Khải từng tìm gặp hắn, nói rằng tính tình Ôn Cẩn không tốt, hy vọng hắn có thể nhường nhịn cô. Mấy năm chung sống, hắn nhận ra không chỉ tính khí cô nóng nảy mà còn vô cùng đơn thuần. Nếu có thể, hắn vẫn muốn bảo vệ cô như trước đây, không cần bận tâm những chuyện này, mỗi ngày chỉ cần ở bên hắn là đủ. Còn những chuyện khác, hắn sẽ lo liệu hết.
Ôn Cẩn đợi Thẩm Nhượng, thấy hắn mới nói được một câu rồi lại ngây người nhìn mặt cô, trong lòng không kìm được cơn giận. Cô tức đến mức véo mạnh vào cánh tay hắn mấy cái:
“Thẩm Nhượng, anh ngẩn người cái gì, rốt cuộc có nói hay không?!”
Thẩm Nhượng cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ bị véo, nhíu mày. Da hắn dày thịt béo, bị Ôn Cẩn véo thế nào cũng không thấy đau nhưng da Ôn Cẩn lại mềm mại, chỉ cần hắn hơi dùng sức chạm vào là đã đỏ lên.
Nhìn tay cô, quả nhiên đã có chút đỏ. Hắn lập tức đưa tay nắm lấy, nhẹ nhàng xoa xoa, xót xa nói:
“Ôn Cẩn, đừng vội, anh sẽ nói hết cho em nghe. Tay có đau không? Về sau đừng tự mình động thủ đánh anh. Sức tay em nhỏ, đánh anh cũng không đau không ngứa, trái lại còn làm tổn thương chính mình...”
Ôn Cẩn nhìn bộ dạng này của hắn mà nghẹn họng, tức đến mức nhấc chân đạp nhẹ hắn một cái, cắt ngang lời:
“Thẩm Nhượng, anh đừng có lảng sang chuyện khác!”
Tên khốn này rốt cuộc có phải đã nghiện diễn kịch rồi không?!
Thẩm Nhượng thấy sắc mặt cô tức giận, đành nuốt lại những lời định nói, đáp:
“Mẹ anh hy vọng em bị anh chán ghét, muốn nhìn thấy em không hạnh phúc, thậm chí thống khổ, bởi vì người đàn ông mà bà ta yêu sâu đậm chính là cha em.”
Ôn Cẩn sững người, ngơ ngác nhìn hắn:
“Cha tôi? Thẩm Nhượng, anh đừng đem chuyện này ra đùa giỡn.”
Hứa Lộ sao có thể thích cha cô được?
“Anh không nói đùa.” Thẩm Nhượng cúi đầu cọ nhẹ lên mặt cô, thấp giọng:
“Khi còn trẻ, mẹ anh vừa gặp nhạc phụ đã đem lòng yêu mến. Bà từng ngầm khuyên nhạc phụ ly hôn để cưới mình. Nhưng sau đó bà phát hiện trong mắt nhạc phụ chỉ có vợ của ông. Cuối cùng, bà bị gia đình sắp đặt, buộc phải ở bên cha anh, lúc đó mới hết hy vọng mà xuất giá nhưng bao nhiêu năm qua, bà vẫn chưa từng quên nhạc phụ.”
Thẩm Nhượng nhìn Ôn Cẩn, kỳ thật vẫn còn một chuyện hắn chưa nói. Năm đó, khi mẹ cô vừa mới qua đời không lâu, Hứa Lộ từng lợi dụng lúc Ôn Minh Khải tham gia tiệc xã giao mà hạ dược ông. Thế nhưng, dù vậy, bà ta vẫn thất bại, vì Ôn Minh Khải căn bản không chịu chạm vào bà ta.
Kiếp trước, hắn chỉ hoài nghi, cũng không có chứng cứ xác thực. Mãi đến khi Ôn Cẩn qua đời, Ôn Minh Khải nhập viện, Hứa Lộ đến bệnh viện dùng lời nói châm chọc, hắn mới thực sự xác định mọi suy đoán của mình.
Ôn Cẩn nhìn chằm chằm Thẩm Nhượng, ánh mắt dần dần khϊếp sợ. Hứa Lộ thật sự thích cha cô! Cô cẩn thận hồi tưởng những chuyện trước kia. Kiếp trước, Hứa Lộ luôn lơ đãng hỏi thăm về tình hình của cha cô, còn có cả mẹ cô. Cô nhớ rõ Hứa Lộ đã từng nhiều lần hỏi cô về sở thích nhỏ nhặt của mẹ mình.
Kiếp trước, cô ngốc nghếch, mỗi lần gọi điện cho cha đều oán trách ông không đến Thẩm gia thăm cô. Có lẽ cha cũng ngại chuyện Hứa Lộ thích ông nên mới rất ít khi đến.
Ôn Cẩn thần sắc mờ mịt, trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc:
“Bà ta thích cha tôi, vậy tại sao lại muốn tôi sống không hạnh phúc?”
Nhớ đến kiếp trước bản thân luôn lấy lòng Hứa Lộ, mà người này lại mơ tưởng cha mình, còn tìm cách khiến Thẩm Nhượng ghét bỏ mình, Ôn Cẩn chỉ cảm thấy ghê tởm.
Thẩm Nhượng nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, tay khẽ xoa, nói:
“Bởi vì đôi mắt của em rất giống mẹ em. Người mà bà hâm mộ và hận nhất cả đời này chính là mẹ em. Mỗi lần nhìn thấy em, bà ấy lại nhớ đến việc bản thân từng là một đại tiểu thư nhưng lại thua trước một người phụ nữ có xuất thân kém xa mình.”
Sắc mặt Ôn Cẩn đỏ bừng, khó tin mở miệng:
“Thẩm Nhượng, mẹ anh có bệnh sao?”
“Ừ, bà ấy xác thực có bệnh.” Thẩm Nhượng không chút do dự đáp: “Mấy năm nay, bà ấy luôn giữ gìn hình tượng ôn nhu, tao nhã trước mặt người ngoài. Lần trước anh cố tình khiến cha anh bị lộ tai tiếng, bà ấy cũng thu được lợi ích rất lớn.”
Ánh mắt Thẩm Nhượng trở nên âm trầm. Hắn biết mẹ mình rất coi trọng danh tiếng, cực kỳ sĩ diện. Nếu đã vậy, hắn sẽ giúp bà một phen, để danh tiếng này truyền xa hơn. Đến lúc đó, hắn sẽ dành tặng bà một món quà lớn.
Ôn Cẩn dần dần lấy lại tinh thần, nhìn sắc mặt Thẩm Nhượng, trong lòng cảm thấy hắn vẫn còn giấu cô chuyện gì đó.
“Thẩm Nhượng.”
Ôn Cẩn đột nhiên cất giọng mềm mại gọi một tiếng.
Thẩm Nhượng nghe thấy cô gọi, trong lòng bỗng chốc rung động, cánh tay đặt trên eo cô vô thức siết nhẹ lại, ánh mắt đầy cưng chiều nhìn cô.
Ôn Cẩn làm như không thấy ánh mắt đó, ngược lại, cô cảnh giác nhìn hắn:
“Anh có phải còn giấu tôi chuyện gì khác không?”
Cô cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Cho dù Hứa Lộ thực sự thích cha cô nhưng nhiều năm như vậy, cũng không đến mức điên cuồng đến mức này.