Chương 44: ÂM MƯU QUỶ KẾ LẪN THẬT GIẢ, LỆNH HỒ BI THƯƠNG HÓA TUYỆT VỌNG.
Phía trước là rừng trúc, mắt thấy sẽ tới Hắc Mộc Nhai, lại trong lúc vô tình thấy được một người đang đứng, tuy rằng người này vận y phục hắn chưa từng thấy qua, nhưng thân hình là quen thuộc như vậy..."Đông Phương!" Lệnh Hồ Xung nhận ra người đứng trong rừng trúc là Đông Phương Bất Bại, tiến lên vài bước liền ôm nàng vào lòng.
"Đông Phương, thực xin lỗi, ta... Ta cũng không biết sao lại thế này, thực xin lỗi Đông Phương..." Gắt gao ôm người trong lòng, nhẹ giọng nói, sau đó lại đột nhiên cảm thấy có chút khác thường, lại không nói rõ được khác ở chỗ nào.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi còn tới tìm ta làm gì?" Đông Phương Bất Bại đẩy Lệnh Hồ Xung ra, mặt không chút thay đổi nói.
"Đông Phương, ta không phải cố ý đâm nàng một kiếm, ta... Không phải ta, ta cũng không biết..." Lệnh Hồ Xung nói năng lộn xộn giải thích.
"Không cần nói nữa." Đông Phương Bất Bại cắt ngang lời Lệnh Hồ Xung, biểu tình lạnh như băng chợt có một tia xao động "Lệnh Hồ Xung, ta hỏi ngươi, ngươi, có yêu ta hay không?"
"Đông Phương, ta yêu nàng, ta thật sự không phải cố ý muốn đả thương nàng..."
"Vậy Doanh Doanh thì sao? Nàng ấy phải làm sao bây giờ?" Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn Lệnh Hồ Xung.
"Cô ấy...ta đã quyết ý cắt đứt với Doanh Doanh, ta biết cô ấy có ân đối với ta, cùng lắm thì, Lệnh Hồ Xung ta nợ cô ấy một mạng." Về phần Nhậm Doanh Doanh, Lệnh Hồ Xung đã có quyết định rõ ràng.
"... Ngươi thật sự, một chút cũng không yêu nàng sao?" Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng vào ánh mắt Lệnh Hồ Xung hỏi.
"Đông Phương, nàng..."
"Ngươi không cần nghĩ nhiều, ta chỉ không muốn chia sẻ tình cảm với bất kỳ ai khác mà thôi." Đông Phương Bất Bại giải thích, lại nói: "Trả lời ta."
"Ta đối với Doanh Doanh, chỉ có cảm kích, không có tình yêu." Lệnh Hồ Xung than nhẹ một tiếng: "Ta không thể lại tự lừa dối mình, vốn tưởng rằng, sau khi ta và cô ấy kết làm phu thê, ta sẽ dần dần chấp nhận cô ấy, nhưng ta không làm được, ta luôn cố gắng trốn tránh vào mỗi đêm, ta áy náy, đồng thời, cũng rất nhớ nàng."
Lệnh Hồ Xung nói xong, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại "Đông Phương, chúng ta..."
"Chúng ta không có khả năng, Lệnh Hồ Xung. Ta không thể nào lựa chọn một người tùy thời có thể thương tổn ta." Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói, trong mắt đã hàm chứa nước mắt.
"Đông Phương! Ta... Ta thật sự không phải cố ý tổn thương nàng, ta chưa từng muốn tổn thương nàng, thực xin lỗi Đông Phương." Lệnh Hồ Xung giữ chặt cổ tay Đông Phương Bất Bại, lo lắng giải thích .
"Lệnh Hồ Xung ngươi buông tay!" Đông Phương Bất Bại còn chưa kịp lên tiếng, một bóng người đã từ hướng Hắc Mộc Nhai đi tới, lập tức kéo Đông Phương Bất Bại đứng cách xa Lệnh Hồ Xung.
"Dương... Dương Liên Đình? !" Lệnh Hồ Xung ngơ ngác nhìn người tới.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi liên tiếp thương tổn Đông Phương, nay lại còn muốn tiếp tục dây dưa sao? !" Dương Liên Đình cau mày quát lớn.
"Ngươi sao lại xuống đây?" Đông Phương Bất Bại hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Dương Liên Đình hỏi.
"Nàng nói muốn hạ nhai một mình đi dạo trong chốc lát, nhưng ta thấy nàng đã đi lâu mà vẫn chưa về nên mới xuống tìm." Dương Liên Đình cười cười, nói tiếp: "Không thể tưởng được, nàng hạ nhai là vì muốn gặp Lệnh Hồ Xung."
"Ta không biết Lệnh Hồ Xung sẽ đến, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Đông Phương Bất Bại nói.
"Ngươi... Các ngươi..." Lệnh Hồ Xung không thể tin nhìn hai người trước mắt: "Dương Liên Đình, ngươi dựa vào cái gì kêu tên nàng? !"
"Dựa vào cái gì?" Dương Liên Đình nhếch môi, kéo tay Đông Phương Bất Bại nói: "Dựa vào sự sủng ái nàng dành cho ta, ta muốn gọi thế nào thì gọi thế ấy, đâu có liên quan gì tới ngươi?"
"Đông Phương, những gì hắn nói là thật sao?" Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy một trận mê muội, trong lòng giống như bị xé nát, hắn cảm thấy không thể tin nổi, trong nháy mắt đột nhiên nghĩ đến những gì mà người nọ vừa nói với hắn, mắt thấy, không nhất định chính là sự thật "Chẳng lẽ... Nàng không phải Đông Phương? !" Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu cẩn thận nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại, nhưng không có phát hiện một tia sơ hở, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng giống y như đúc.
"Đông Phương, đừng giận ta được không? Ta biết là ta sai rồi..." Lệnh Hồ Xung không thể tìm được căn cứ xác minh người trước mắt là giả, trong lòng thất vọng mà lại cô đơn.
"Lệnh Hồ Xung, ta không phải giận ngươi, chỉ muốn kết thúc tất cả thôi." Đông Phương Bất Bại than nhẹ một tiếng: "Ta mệt mỏi, ngươi biết không? So với ngươi, ta tình nguyện lựa chọn một người luôn luôn hết mực yêu ta."
"Chỉ có ta Dương Liên Đình, mới có thể vĩnh viễn đứng về phía nàng, mà ngươi Lệnh Hồ Xung không thể làm được." Dương Liên Đình phối hợp nói, trong khẩu khí tràn đầy đắc ý.
"Ta không tin, Đông Phương, nàng nhất định đang giận ta đúng không?" Lệnh Hồ Xung cố nén đau lòng, dưới chân cũng cơ hồ té ngã.
"Lệnh Hồ Xung, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích." Đông Phương Bất Bại nói xong, liền cùng Dương Liên Đình rời đi.
Dương Liên Đình đi theo phía sau Đông Phương Bất Bại, quay đầu nhìn thoáng qua Lệnh Hồ Xung, khóe miệng mỉm cười giống như đắc ý lại giống như cười nhạo.
Lệnh Hồ Xung nhìn hai người rời đi, mờ mịt bất lực đứng sững tại chỗ, sau đó chậm rãi xoay người, từng bước đi về hướng ngược lại, hắn không biết nên đi nơi nào, cũng không biết chính mình nên làm cái gì, chỉ thất thần bước đi, trong lòng cơ hồ đau đến muốn nứt toác.
Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía, lại phát hiện thân ảnh quen thuộc ở cách đó không xa chợt lóe mà qua, mà người này lại đang chạy về hướng Hắc Mộc Nhai.
"Lâm Bình Chi? Hắn đến Hắc Mộc Nhai làm gì?" Lệnh Hồ Xung dừng cước bộ, sợ Lâm Bình Chi gây bất lợi với Đông Phương Bất Bại, suy nghĩ một chút liền lén lút đuổi theo.
Chỉ thấy Lâm Bình Chi một đường chạy nhanh, sau đó dừng lại ở rừng trúc, nhìn trái nhìn phải, sau khi xác định không có người nào khác, quì một gối nói: "Lâm Bình Chi tham kiến giáo chủ."
Lệnh Hồ Xung núp ở một góc, kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình từ hướng Hắc Mộc Nhai đi tới.
"Đứng lên đi. Lâm Bình Chi, xem ra mắt và chân của ngươi đã khôi phục rất tốt." Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.
"Việc này vẫn phải đa tạ đại ân của giáo chủ, nếu không phải ngài bắt được bọn người Bình Nhất Chỉ, sợ rằng thuộc hạ cả đời chỉ có thể làm một phế nhân." Lâm Bình Chi cúi đầu nói.
"Ân, lúc ngươi tới không bị ai khác phát hiện đi?"
"Hồi giáo chủ, thuộc hạ đã rất cẩn thận, không có người nào phát hiện hành tung của thuộc hạ."
"Vậy là tốt rồi, lão Nhạc Bất Quần kia là kẻ thực âm hiểm giả dối, nếu bị hắn phát hiện ngươi chỉ giả vờ đầu hàng, kế hoạch của bổn tọa đã không thể thực hiện được."
"Giáo chủ, Lệnh Hồ Xung kia đã rời khỏi Võ Đang để đi tìm giáo chủ, không biết..." Lâm Bình Chi nói, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Liên Đình.
"Lệnh Hồ Xung đã bị Đông Phương đuổi đi ." Dương Liên Đình lên tiếng.
"Giáo chủ, Dương phó giáo chủ, chúng ta vì sao không đem hắn..." Lâm Bình Chi nói, làm một động tác cắt cổ.
"Bây giờ vẫn chưa thể gϊếŧ hắn." Đông Phương Bất Bại dừng một chút, lại nói: "Lấy những gì bổn tọa biết về hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, hắn vẫn còn giá trị lợi dụng, một ngày nào đó, có thể dùng hắn để đối phó với Nhạc Bất Quần và Xung Hư."
"Đúng vậy, chờ đại cục đã định, sau đó gϊếŧ hắn cũng không muộn." Dương Liên Đình mỉm cười, nhìn Đông Phương Bất Bại: "Đến lúc đó, ta cùng với Đông Phương liền có thể nhất thống giang hồ, tiêu diêu tự tại..." Nói xong, lại quay đầu nhìn Lâm Bình Chi "Mà ngươi Lâm Bình Chi, chính là đại công thần, ngoại trừ ta cùng Đông Phương, ngươi, chính là thiên hạ đệ nhất."
"Tạ giáo chủ, tạ phó giáo chủ." Lâm Bình Chi thi lễ rồi lại nói: "Giáo chủ, chúng ta bắt đám người Phong Thanh Dương vốn là dùng để uy hϊếp Bình Nhất Chỉ chữa trị cho thuộc hạ, hiện tại thuộc hạ đã bình phục, như vậy..."
"Bọn họ đương nhiên là đã vô dụng ." Đông Phương Bất Bại cười cười, nhìn Lâm Bình Chi nói: "Bọn chúng tất cả đều trúng thập hương nhuyễn cân tán của ta, không có giải dược, bọn chúng có qua tám năm mười năm cũng đừng mong khôi phục. Gϊếŧ bọn chúng, đối với ngươi mà nói rất dễ dàng đi?"
"Đương nhiên, thuộc hạ trở về liền xuống tay, giáo chủ yên tâm." Lâm Bình Chi lên tiếng trả lời.
"Đông Phương, vì sao như thế, vì sao..." Nghe đến đó, Lệnh Hồ Xung tâm sớm đã lạnh thấu, hắn không thể tưởng được, những gì Nhạc Bất Quần nói đều là sự thật, hắn thật sự bị lợi dụng, mà thái sư thúc bọn họ, cũng quả thật là bị Đông Phương Bất Bại bắt đi.
Rốt cuộc khống chế không được phẫn nộ cùng bi thương trong lòng, Lệnh Hồ Xung phi thân xuất hiện.
"Nàng trách ta, hận ta, hoặc lợi dụng ta, đều được. Nhưng vì sao lại đối xử với thái sư thúc bọn họ như thế? !" Lệnh Hồ Xung đi đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, ngay cả chính hắn cũng không rõ tâm tình của mình hiện giờ là như thế nào, khổ sở, thương tâm, hay bi phẫn.
"Lệnh Hồ Xung? !" Đông Phương Bất Bại kinh ngạc nhìn Lệnh Hồ Xung, sau đó quay đầu nhìn Lâm Bình Chi "Vô sỉ! Ngươi không phải nói không ai phát hiện ngươi sao?!"
"Giáo chủ, ta... Ta... Lệnh Hồ Xung! Ngươi đồ ti bỉ vô sỉ ! Lại dám theo dõi ta!" Lâm Bình Chi giận dữ hét to.
"Là ai ti bỉ vô sỉ!" Lệnh Hồ Xung lạnh lùng nhìn Lâm Bình Chi, sau đó than nhẹ một tiếng nói với Đông Phương Bất Bại: "Đông Phương, thả thái sư thúc bọn họ đi, chẳng lẽ, nàng ngay cả sư phụ và muội muội của mình cũng không chịu buông tha sao?"
"Ai cũng không thả! Lệnh Hồ Xung, ngươi cứ xem như cái gì cũng không biết, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, nếu không, đừng trách ta!" Đông Phương Bất Bại lạnh giọng nói.
"Nếu nàng chỉ muốn lợi dụng ta, hiện tại ta đã không còn giá trị lợi dụng gì, vậy thì cứ gϊếŧ ta đi!" Lệnh Hồ Xung căn bản không nghe cảnh cáo, cau mày nhìn chằm chằm Đông Phương Bất Bại.
"Ngươi!" Đông Phương Bất Bại nhất thời không biết nói gì.
"Nàng có nỗi khổ phải không, nói cho ta biết nàng là có nỗi khổ phải không?!" Lệnh Hồ Xung cuối cùng đi tới trước mặt Đông Phương Bất Bại "Ngươi không phải Đông Phương Bạch, ngươi không phải..." Nước mắt cơ hồ liền tràn mi mà ra, hắn tự nói với mình người trước mắt tuyệt đối không phải là Đổng huynh đệ của gắn, không phải là Đông Phương Bạch của hắn.
"Lệnh Hồ Xung, ngươi đừng tiếp tục dây dưa không ngớt! Nếu không..." Dương Liên Đình đẩy Lệnh Hồ Xung ra, nhưng lại quên võ công của mình thấp hơn đối phương không chỉ một bậc, liền bị Lệnh Hồ Xung dùng một chưởng đánh bay.
"Lệnh Hồ Xung! Ngươi cũng quá không coi ai ra gì, trước mặt ta lại dám đánh người của ta sao?!" Đông Phương Bất Bại giận quát một tiếng.
"Đông Phương Bất Bại, nếu muốn ta đi, hãy đánh với ta một trận!" Lệnh Hồ Xung trầm giọng nói, dung mạo có thể thay đổi, nhưng võ công không ai có thể giả mạo được, đây là phương pháp duy nhất hắn có thể nhận biết Đông Phương Bất Bại là thật hay giả.
"Mình ta là đủ đối phó với ngươi rồi!" Không đợi Đông Phương Bất Bại đáp lời, Lâm Bình Chi rất nhanh đã xông tới, một chưởng đánh về phía Lệnh Hồ Xung.
Không ngờ Lệnh Hồ Xung căn bản chưa từng quan tâm tới, tùy ý để một chưởng kia đánh vào trên lưng, "Đông Phương Bất Bại! Hôm nay chưa phân được cao thấp ngươi đừng hòng rời đi!" Cố nén đau đớn trên lưng, một chiêu công kích Đông Phương Bất Bại.
"Là chính ngươi muốn chết!" Cuối cùng thẹn quá hóa giận, dừng bước, Đông Phương Bất Bại tránh thoát công kích của Lệnh Hồ Xung, nâng tay lên đối chiến với hắn.
Cảm thụ được trong chưởng phong của nàng mang theo nội lực âm ngoan đặc biệt thuộc về Quỳ Hoa bảo điển, cuối cùng không thể không thừa nhận nàng chính là Đông Phương Bất Bại, Lệnh Hồ Xung tuyệt vọng nhắm mắt lại, một khắc kia hắn rốt cuộc cảm nhận được tâm tình năm xưa khi nàng chia xa mình, cảm giác tê tâm liệt phế này, khiến hắn đau đến hận không thể lập tức chết đi.