Chu Lạc Du vừa lén quan sát Cố Yến Tuân, vừa nhỏ giọng nói với nhân viên cửa hàng loại quần áo mình cần — đồ mặc ở nhà hàng ngày và cả trang phục dùng cho dịp quan trọng, đúng như lời 008 từng dặn.
Nhân viên mỉm cười dẫn cậu vào trong, giới thiệu một vài bộ phù hợp với vóc dáng và khí chất của cậu.
Cậu nhận quần áo rồi bước về phía phòng thử. Khi đi ngang qua Cố Yến Tuân, cả hai lướt qua nhau, Chu Lạc Du lờ mờ ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng mang phong vị gỗ, có lẽ toát ra từ người kia.
Vừa bước vào phòng thử, giọng nói của 008 liền vang lên:
【Tôi tra được rồi, bạn của Cố Yến Tuân — cũng là một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết này — chính là cổ đông của thương hiệu này, Cố Yến Tuân tới đây là để giúp bạn xử lý chút chuyện.】
Khi thay đồ xong bước ra, trong cửa hàng đã không còn bóng dáng Cố Yến Tuân.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy cậu, ánh mắt càng sáng hơn, dịu dàng hỏi xem quần áo có vừa không.
Bộ cậu đang mặc là phong cách thường ngày nhẹ nhàng, phom dáng và chất liệu đều rất ổn. Thêm vào đó là làn da trắng, đường nét khuôn mặt dịu dàng, tổng thể khiến khí chất của cậu trở nên thanh lịch, nhã nhặn, khác hoàn toàn với hình ảnh ban đầu.
【Không tệ! Cậu thử thêm vài bộ nữa đi!】
008 tỏ ra rất hài lòng với điều kiện ngoại hình của cậu.
Lần thứ hai bước vào phòng thử, Chu Lạc Du hỏi:
“Cậu có nhìn thấy tôi thay đồ không?”
【Không đâu, hệ thống sẽ tự động che chắn toàn bộ những gì liên quan đến quyền riêng tư, kể cả lúc cậu nhập mật khẩu thanh toán, tôi cũng không xem được.】
Chu Lạc Du yên tâm thay đồ. Cậu thử hết bộ này đến bộ khác, đến khi bước ra khỏi cửa hàng, trên tay đã xách đầy túi lớn túi nhỏ, tiêu hết hơn một triệu.
Buổi tối về đến nhà, nhìn tài khoản ngân hàng lại vơi đi một mớ tiền, trong lòng cậu có chút hụt hẫng.
“Lần sau nếu được thưởng, tôi có thể dùng số tiền đó để đầu tư hoặc kinh doanh không?” Cậu hỏi 008. Ai cũng hiểu đạo lý tiền sinh tiền, chỉ là cậu hơi lo những khoản tiền từ hệ thống không thể dùng vào mục đích đó.
【Tất nhiên là được! Nhưng đầu tư nhỏ thì không cần thiết, còn đầu tư lớn thì có rủi ro đấy, đến lúc đó cậu phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để thua lỗ.】
Chu Lạc Du chớp mắt: “Cậu có thể giúp tôi không?”
【Tôi có thể cung cấp thông tin cho cậu tham khảo, nhưng không biết được kết quả cuối cùng thế nào, nên không thể đảm bảo chắc chắn kiếm lời.】
Cậu cắn một miếng bò khô, vừa nhai vừa cười: “Tham khảo là đủ rồi.”
.
Đêm trước khi trận chiến tu la tràng lần thứ hai diễn ra, Chu Lạc Du nhận được tin nhắn từ một bạn học cấp ba, mời cậu ngày mai đến tham dự buổi họp lớp ở một khách sạn cao cấp — khách sạn tích hợp ăn uống nghỉ ngơi vui chơi, rất nổi tiếng ở thành phố Z.
Năm nào đến tầm này cậu cũng nhận được lời mời, trong lòng thật ra cũng muốn đi, nhưng chưa từng tham gia lần nào. Trước kia là vì bận, lần này thì cậu còn nhiệm vụ cần làm vào ngày mai, đang định từ chối thì 008 lên tiếng:
【Muốn đi thì cứ đi đi, trận chiến tu la tràng ngày mai chính là diễn ra ở khách sạn này, thời gian khoảng 5 giờ chiều. Bạn cậu mời cậu đến lúc 6 giờ, một tiếng là đủ để cậu hoàn thành nhiệm vụ.】
Chu Lạc Du vốn rất muốn gặp lại bạn cũ, nghe thế liền gật đầu, nhắn lại trong nhóm là mình sẽ đến.
【Mai nhớ ăn mặc tử tế một chút đấy, lần trước chẳng phải đã mua một bộ lễ phục rồi sao? Cậu thay nó ra rồi hãy đi.】
Khoảng hơn 9 giờ tối, ba mẹ Chu ăn tối xong tản bộ về, cười tươi rói. Trong tay ba cậu còn cầm theo một hộp trà đóng gói rất sang trọng.
Ba cậu gõ cửa phòng:
“Tiểu Du, con ngủ chưa?”
“Chưa ạ,” Chu Lạc Du ngồi bật dậy từ trên giường, đi ra mở cửa, “Ba, có chuyện gì thế ạ?”