"Không đi đâu, nhìn cậu ta cũng chẳng phải kiểu người sẽ tự nhiên cho người khác tiền." Chu Lạc Du chỉ quan tâm đến tiền, mấy thứ khác chẳng quan trọng.
【Được thôi, nhưng các cửa hàng đồ hiệu đều nằm ở tầng bốn, tầng đó cậu nhất định phải lên.】
"Biết rồi, tôi đi dạo từ từ một chút." Cậu vẫn thấy hứng thú với tiệm bánh ngọt ở tầng hai hơn.
Trên đường đi tiếp, 008 im lặng một lúc lâu, nó đang suy nghĩ tại sao Chu Lạc Du lại có thể thường xuyên gặp được nhân vật chính thụ.
Theo thiết lập hệ thống, chỉ khi nào nhiệm vụ bắt đầu thì ký chủ mới có thể tiếp cận nam chính, bình thường thì không thể tới gần, gặp được một lần đã là hiếm, thế nên nhân vật qua đường mới được gọi là "qua đường". Nó còn tưởng lần gặp ở thư viện là ngoại lệ, không ngờ lại có lần thứ hai, rồi lần thứ ba.
Nếu có thể thường xuyên gặp mặt nhân vật chính, vậy đã không phải là người qua đường mà là nhân vật phụ rồi, mà Chu Lạc Du thì thậm chí còn không tính là pháo hôi.
008 nghiêng góc nhìn, ngắm gương mặt tinh xảo của Chu Lạc Du, không khỏi thầm nghi hoặc: Lẽ nào người đẹp thật sự được ưu ái hơn sao?
Chu Lạc Du đi dạo từ tầng một lên tầng hai, ăn liền hai chiếc bánh nhỏ đựng trong hộp giấy, ăn xong còn tiếc nuối ném hộp vào thùng rác rồi mới miễn cưỡng đi lên tầng bốn. Cậu dừng lại trước một cửa hàng đồ nam nổi tiếng, ngẩng đầu nhìn tên thương hiệu lấp lánh bên trên, đứng do dự mãi mà chưa bước vào.
【Người ta có câu “người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên”, cậu bỏ chút tiền sắm cho mình một bộ quần áo ra dáng một chút, khí chất tự nhiên sẽ lên một bậc.】
Quần áo của Chu Lạc Du toàn kiểu sinh viên đại học, hơn nữa đều đã cũ. Bình thường mặc thì không sao, nhưng nếu đến những dịp trang trọng thì dễ bị chê bai.
Cậu thấy 008 nói cũng có lý, vừa định đẩy cửa bước vào thì nhìn qua lớp kính trong suốt thấy bên trong có một người, cậu lập tức mở to mắt. Trước khi 008 kịp nhận ra sự hiện diện của Cố Yến Tuân, cậu đã nhanh chóng chạy qua nép sau tấm standee quảng cáo của một ngôi sao nổi tiếng.
【Cậu trốn gì chứ, chẳng phải chỉ là đi mua quần áo thôi sao... Ấy khoan? Không đúng, sao Cố Yến Tuân lại đến mấy cửa hàng nhỏ thế này?!】
Cửa hàng này với Chu Lạc Du là hàng hiệu, nhưng với giới nhà giàu hàng thật giá thật như Cố Yến Tuân thì chẳng khác gì đồ tầm thường, không lọt nổi vào mắt bọn họ.
"Sao cậu không nói cho tôi là cậu ta ở đây?" Chu Lạc Du thò nửa cái đầu ra từ sau tấm standee, lén lút quan sát cửa hàng bên cạnh.
Do góc nhìn hạn chế, cậu không nhìn thấy rõ người bên trong, chỉ có thể thấy ai vào ai ra.
【Tôi có phải hệ thống giám sát thời gian thực đâu, chỉ thỉnh thoảng quét môi trường xung quanh cho biết vậy thôi.】
【Cậu trốn cái gì, tôi nói rồi mà, cậu là người qua đường, cậu ta sẽ không để ý đến cậu đâu, cứ mạnh dạn bước ra đi!】
Chu Lạc Du từ từ bước ra khỏi sau tấm standee: "Tôi quên mất."
【Cậu còn biết chọn chỗ trốn nữa, lại nấp sau standee của Tề Việt luôn cơ đấy.】
"Anh ta không phải siêu sao à? Cả trung tâm thương mại này đầy ảnh anh ta."
【Ờ, cũng đúng.】
008 quét qua một vòng, phát hiện trung tâm thương mại này có "nồng độ Tề Việt" cực kỳ cao, mỗi tầng có ít nhất năm sáu cửa hàng treo hình và standee của Tề Việt, lúc này nó mới nhận ra tên này đúng là con nghiện công việc, nhận bao nhiêu là hợp đồng quảng cáo với đại diện thương hiệu.
Chu Lạc Du đẩy cửa bước vào cửa hàng.
Nhân viên bán hàng mặc đồng phục nhìn thấy gương mặt của cậu, mắt sáng rỡ, lập tức tươi cười bước tới.
"Chào anh, xin hỏi anh cần trang phục thường ngày hay là lễ phục cho dịp đặc biệt ạ?"
Chu Lạc Du đi tới trước con ma-nơ-canh nam nổi bật nhất trong cửa tiệm, mắt nhìn vào bộ đồ nó mặc, nhưng thực ra đang liếc nhìn Cố Yến Tuân đang đứng phía xa, nói chuyện với một nhân viên khác.