Thanh Nguyệt nghe vậy, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta vốn cố tình gọi Thẩm Uẩn là “sư tỷ” để không bị người khác xem thường như một đệ tử Luyện Khí kỳ yếu đuối.
Bảo nàng ta gọi Thẩm Uẩn là “sư thúc” chẳng khác nào nhắc nhở nàng ta từng giờ từng khắc về khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Thanh Nguyệt cắn chặt răng, nhưng không dám thốt ra một lời.
Thẩm Uẩn lạnh giọng, ánh mắt lướt qua một tia sát ý:
“Dù có môn quy ràng buộc, ta vẫn có cả trăm cách trị hai ngươi. Nếu còn dám dây dưa quan hệ, ta sẽ cho các ngươi nếm đủ mọi đau khổ.”
“Nghe rõ chưa?”
Thanh Nguyệt không lên tiếng, chỉ cúi đầu rơi nước mắt.
Còn Ninh Tử Duệ thì vừa kinh hãi vừa phẫn nộ. Lúc này, kinh mạch của hắn bị kiếm khí của Thẩm Uẩn chấn động đến hỗn loạn, giống như ngọn lửa dữ thiêu đốt toàn thân, đau đớn vô cùng.
Hắn âm thầm nghi hoặc trong lòng, Thẩm Uẩn sao lại trở nên cứng rắn đến vậy? Chẳng lẽ thật sự bị Nguyệt nhi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hóa điên rồi?
Hắn nhíu mày nhìn về phía Thẩm Uẩn, trong mắt đầy bất mãn và tức giận.
Thẩm Uẩn không có tâm trạng xem hai người này tiếp tục diễn trò.
Nàng nâng Phần Thiên kiếm trong tay, nhẹ nhàng vỗ lên má Thanh Nguyệt.
“Hỏi ngươi đấy, nghe rõ chưa?”
Thanh Nguyệt run lên bần bật, hoảng sợ vội vàng mở miệng:
“Nghe... nghe rõ rồi, sư thúc.”
Nghe thấy thế, Thẩm Uẩn thu kiếm lại trong tâm trạng rất tốt, vung tóc quay người rời đi, chỉ để lại sau lưng Ninh Tử Duệ và Thanh Nguyệt vô cùng thê thảm, chật vật không chịu nổi.
Thẩm Uẩn vừa trở về chỗ ở của mình liền bắt đầu cắm đầu nghiên cứu tâm pháp.
Không cắm đầu không được, nàng phải mau chóng có được một chút thực lực mới được.
Cho dù là tu tiên văn không đứng đắn, thì cũng vẫn là thế giới tu tiên.
Thịt kẻ yếu để ăn, mạnh sống yếu chết là quy luật nơi này.
Nàng phải tăng tốc khôi phục trạng thái thân thể này. Lần tới nếu đám nam nữ cặn bã kia còn dám kéo hội tới gây ghê tởm nàng, nàng sẽ vung kiếm chào hỏi thẳng tay.
Nhắm mắt lại, Thẩm Uẩn bắt đầu tu luyện.
Cái gọi là “dưỡng hồn”, chính là dưỡng thần hồn của nàng.
Thần hồn chi lực, về bản chất là sức mạnh từ sự tập trung cao độ và ảnh hưởng cảm xúc, đan xen mà thành một dòng chảy tâm trí.
Còn công pháp Dưỡng Hồn Quyết, là quá trình biến linh khí thành thần hồn chi lực.
Để thần hồn ngâm mình trong linh khí, từ từ được nuôi dưỡng lớn mạnh.
Thần thức của Thẩm Uẩn bung ra, cẩn thận cảm nhận từng dòng linh khí chuyển động.
Linh lực như con suối nhỏ, từng sợi, từng sợi chảy vào thức hải của nàng.
Thẩm Uẩn chưa từng trải qua cảm giác huyền diệu đến thế.
Thần hồn được ngâm dưỡng, thoải mái đến mức khiến nàng run lên.
Nàng dứt khoát tản thần thức ra rộng hơn, kiên trì dưỡng hồn suốt cả đêm.
...
Một đêm trôi qua, toàn thân Thẩm Uẩn nhẹ nhõm khoan khoái.
Cảm giác như vừa cho linh hồn đi spa nguyên đêm, sảng khoái muốn bay lên trời!
Thế là nàng quyết định triệu hồi cái hệ thống vô dụng kia ra thử chơi một chút.
“Đưa bảng nhiệm vụ cho bà tổ ngươi xem nào!”
“...”
Bảng nhiệm vụ:
Chỉ số khí vận hiện tại: [-8888. (cách cái chết không xa.)]
Đối tượng có thể công lược:
[Tống Tuyền - Độ hảo cảm: 32.
Kỳ Huy - Độ hảo cảm: 10.
Khương Nghị - Độ hảo cảm: 5.
Diệp Hàn Thanh - Độ hảo cảm: 0.
...]
Thẩm Uẩn khẽ nhắm mắt, mỉm cười.
Nguyên chủ là cắt đứt hoàn toàn với thế giới này rồi sao?
Ừm?
Toàn bộ sư môn, ngoại trừ Ninh Tử Duệ khi trước, chẳng có lấy một ai thân thiết với nàng.
Ngay cả độ hảo cảm của Tống Tuyền, trong hai ngày qua nàng tích được còn nhiều hơn cả năm mươi năm của nguyên chủ.
“Haizz...”
Thẩm Uẩn chợt nhớ tới điều gì đó.