Thời Nguyệt chớp mí mắt nặng nề, chống tay ngồi dậy, trong đầu nhanh chóng tiêu hóa thông tin: Cơ thể này tên là Tần Thời Nguyệt, học lớp 11 tại Học viện quý tộc Lan Du, vừa rồi té cầu thang trong trường, sau đó được đưa tới phòng y tế.
Nam sinh trước mặt tên là Lam Kỳ, lớn lên từ nhỏ cùng nguyên chủ, cũng là người mà nguyên chủ thầm yêu.
Khó trách khi vừa thấy cậu ta, Thời Nguyệt liền cảm thấy tim đập loạn nhịp lạ thường.
Còn chưa kịp mở miệng, một giọng nam lười nhác khác vang lên từ sau rèm.
"Lam Kỳ, mấy câu này đâu phải cậu chưa từng nói. Nếu cô ta có tai để nghe thì đã chẳng ăn vạ thêm lần nữa, còn khiến Nhiễm Nhiễm trẹo chân."
"Roẹt…"
Rèm bị kéo ra hoàn toàn.
Thời Nguyệt nghiêng đầu nhìn sang.
Giường bên cạnh vẫn còn một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đang nằm, cô ấy tên là Bùi Hiểu Nhiễm, vừa rồi vì kéo tay nguyên chủ nên bị ngã theo, do trẹo chân nên cũng vào nằm trong phòng y tế.
Hiện tại, đãi ngộ của Bùi Hiểu Nhiễm chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ.
Sắc mặt hồng hào, tay cầm quả táo đã gọt sẵn.
Bên cạnh giường bệnh, ngoài Lam Kỳ đang đứng, còn có ba nam sinh khác với ngoại hình và khí chất đều xuất chúng.
Ánh mắt Thời Nguyệt lần lượt quét qua, cô có thể gọi rõ ràng tên từng người: Từ Niệm Lâm, Lâm Thiên Lạc, Phương Nhiên.
Bọn họ giống Lam Kỳ, đều xuất thân hào môn. Vì quan hệ giữa các gia tộc khá tốt, bọn họ thân nhau từ nhỏ, hiện giờ là những nhân vật nổi bật nhất của học viện Lan Du, được hàng loạt nữ sinh mê mẩn.
Cho nên đãi ngộ cao quý như vì sao vây quanh trăng sáng mà Bùi Hiểu Nhiễm có được hiện giờ, làm sao không khiến người khác ganh tỵ?
Tim Thời Nguyệt đập thình thịch, có lẽ là vì ghen, cũng có thể là vì tủi thân. Cô cảm thấy khó chịu, liền đưa tay che ngực.
"Hừ…" Từ Niệm Lâm, người vừa nói cô ăn vạ, liếc xéo cô, trong cặp mắt đào hoa mang theo chút trào phúng, nhưng không nói thẳng ra.
Bùi Hiểu Nhiễm lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo: "Các cậu đừng như vậy, Thời Nguyệt vừa mới tỉnh lại mà…"
Cô ấy quay sang Thời Nguyệt: "Cậu không sao chứ? Nếu còn thấy không khỏe, phải đến bệnh viện kiểm tra đấy."
Dù nhóm y tế của Lan Du khá tốt, nhưng cũng sợ có chuyện ngoài ý muốn. Dù sao đầu cũng bị va chạm.
Thời Nguyệt thoát ra khỏi cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Bùi Hiểu Nhiễm. Cô khẽ mỉm cười: "Cảm ơn cậu, còn có xin lỗi, đã liên lụy đến cậu."