Xuyên Không Làm Nông

Chương 11

Dương phu nhân khẽ vuốt má nàng, nhẹ nhàng cười, “Không có việc gì cả.”

Dứt lời, bà tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, đeo vào tay nàng, ôn nhu dặn dò: “Phải bảo vệ đệ đệ thật tốt. Lý thúc sẽ đưa các con đến một thôn trang nhỏ nơi nông thôn. Tuyệt đối không được quay lại, vài ngày nữa, ta và phụ thân con sẽ đến tìm.”

Dứt lời, bà không cho nàng cơ hội kháng cự, lập tức đẩy nàng về phía cỗ xe ngựa chờ sẵn.

Minh ca nhi vốn không hiểu vì sao sáng nay lại bị ép thay y phục, giờ thấy tỷ tỷ rơi lệ, cũng bật khóc theo, nghẹn ngào nói: “Nương ơi, Minh ca nhi không đi, con muốn ở cùng nương...”

“Đứa nhỏ ngoan, đợi trời sáng rồi sẽ gặp lại nương. Trước tiên đi chơi cùng tỷ tỷ một chút, phải nghe lời, biết không?” Dương phu nhân nén nước mắt, xoa nhẹ đầu con.

“Đi nhanh đi, dù không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho Minh ca nhi, nghĩ cho huyết mạch Dương gia!” Dương phu nhân biết, nếu không nói nặng một chút, Dương Thiền e là còn dây dưa không chịu đi. Nhưng thời gian... không cho phép nữa rồi.

Nhìn đôi mắt thơ ngây không chút phòng bị của Minh ca nhi, Dương Thiền mím môi, ôm lấy đệ đệ, chui vào khoang xe. Nước mắt nàng cuối cùng cũng không cầm được, rơi xuống ào ạt, lòng đau như cắt, tựa như có một cảm xúc vốn bị đè nén từ lâu, giờ phút này bỗng tan biến không tung tích.

Ngay cả nỗi đau xót ấy cũng dần nhạt phai. Dương Thiền biết, đó là tàn dư cảm xúc còn sót lại của nguyên thân. Mà nay, cảm giác ấy cũng đã hoàn toàn biến mất.

Từ khoảnh khắc này trở đi, nàng không còn là tiểu thư Dương phủ của kiếp trước nữa.

Mà là Dương Thiền, một người đến từ hiện đại, hiện đang sống giữa chốn thôn quê xa xôi.

Nàng vén rèm xe lên, nhìn thấy Dương phu nhân vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo. Dương Thiền khẽ nói, giọng bình tĩnh mà kiên định: “Con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ.”

Dương phu nhân khẽ gật đầu, khóe môi thoáng nở một nụ cười nhạt. Nữ nhi của bà... rốt cuộc cũng đã trưởng thành. Nếu không xảy ra biến cố như hôm nay, chỉ cần chờ thêm ít lâu nữa, nó đã có thể xuất giá, trở thành thê tử người ta, hưởng một đời an ổn.

Thế nhưng hiện tại, mọi thứ đều thay đổi rồi.

Bà hít sâu một hơi, xoay người khóa chặt cửa sau, chậm rãi trở lại chính phòng, lặng lẽ rửa mặt thay y phục, chuẩn bị đón lấy sóng gió sắp kéo đến.

Trong xe ngựa, Dương Thiền đưa mắt nhìn chiếc vòng tay mẫu thân vừa đeo cho nàng lúc nãy. Vòng tay làm từ dương chi bạch ngọc, là vật cực quý hiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được. Nàng nhớ rõ, mẫu thân vẫn luôn đeo món này trên tay, e rằng là của hồi môn quan trọng nhất đời người.