Nghĩ vậy, nàng liền cẩn thận giấu tờ ngân phiếu vào lớp bông trong chiếc áo nàng may cho Dương Minh, trứng gà không thể đặt chung một rổ, nàng phải có đường lui.
Sau khi bị Dương phu nhân cảnh cáo ngầm, Dương Thiền không dám động đến trang sức nữa, chỉ sửa soạn một ít vật dụng nhỏ nhẹ, không đáng giá.
Mấy ngày nữa là lễ cập kê của nàng. Mẫu thân đã sớm chuẩn bị chu đáo, thậm chí còn mời đích thân Tĩnh An Đại Trưởng Công Chúa đang an dưỡng ở Dương Châu đến chủ trì lễ trưởng thành cho nàng. Việc này khiến nàng càng chắc chắn, nhà họ Dương còn có bối cảnh sâu xa mà nàng chưa hiểu hết.
Nhưng nàng không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. Theo ký ức còn sót lại của nguyên chủ, kiếp trước, Dương gia chính là bị xét nhà ngay trước lễ cập kê.
Đang trầm tư suy tính nên đối phó thế nào, Dương Thiền bỗng thấy Dương phu nhân vẻ mặt hoảng loạn chạy vào phòng.
“Mẫu thân?” Dương Thiền thất sắc. Chẳng lẽ bởi vì nàng xuất hiện, cánh bướm đã vỗ cánh, khiến mọi chuyện xảy ra sớm hơn? Lẽ nào... đêm nay sẽ bị xét nhà?
“Không kịp giải thích! Mau thay y phục nha hoàn!” Dương phu nhân kéo theo Dương Minh đã được thay đồ thô sơ như hạ nhân, lại lấy ra một bộ y phục đưa cho nàng, vội vàng thúc giục: “Nhanh lên, thay ngay đi!”
Dương Thiền thoáng sững sờ, nhưng lập tức hiểu ra. Nàng nhận lấy y phục, vào buồng trong thay, đồng thời vẫn giữ nguyên bộ áo của mình mặc bên trong, rồi mới khoác thêm xiêm y Dương phu nhân đã chuẩn bị.
Bộ xiêm y kia làm từ vải thô cũ kỹ, chất lượng còn kém hơn cả chiếc áo nàng từng may cho Dương Minh, nhìn qua đã biết là đồ cũ, càng khiến người ta không nỡ nhìn lâu.
Sau đó, nàng mở tủ, lấy ra hai túi tiền nhỏ. Một túi đựng đầy vụn bạc, túi còn lại là kim quả tử, dưới đáy có một tờ ngân phiếu năm mươi lượng.
“Đừng mang theo những thứ đó, mau theo nương đi.” Dương phu nhân liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi vội vàng kéo nàng đi theo lối cửa sau. Gần đến cổng, bà lại lấy ra từ trong ngực một hộp gỗ nhỏ cùng một chiếc bọc vải, nhét vội vào lòng nàng.
Bà kề sát tai Dương Thiền, thấp giọng dặn dò: “Trong đế giày của Minh ca nhi có giấu ngân phiếu, để dành phòng khi cần thiết. Còn hộp này, con hãy giữ kỹ. Dù có nghe được tin gì... cũng không được quay lại. Mẫu thân sẽ đi tìm các con.”
Dương Thiền bỗng thấy toàn thân lạnh toát, bàn tay bấu chặt lấy tay mẫu thân: “Mẫu thân, người nói gì vậy? Chẳng lẽ... xảy ra chuyện gì rồi? Nếu đã như thế, người đi cùng chúng con đi!”