Sau Khi Toàn Cầu Biến Dị Tôi Rốt Cuộc Ăn No

Chương 4

Quan trọng nhất là, Tô Tắc không sợ ánh sáng, thị lực lại rất tốt. Nếu không phải do mắc chứng thiếu máu nghiêm trọng, cậu chẳng khác gì những đứa trẻ bình thường.

Cảnh sát chưa từng thấy trẻ mắc bệnh bạch hóa, bệnh viện cũng chỉ kiểm tra sơ sài. Họ tiếp xúc với Tô Tắc quá ngắn, chỉ dựa vào kinh nghiệm mà đưa ra kết luận. Còn bà – người đã trực tiếp nuôi dưỡng Tô Tắc suốt bốn năm.

Sống cùng nhau suốt bốn năm, đủ để phát hiện bất cứ điều gì bất thường.

Gần đây Tô Thu Du cứ cảm thấy thời gian không còn nhiều, nhưng bà vẫn còn quá nhiều điều muốn dặn dò Tô Tắc.

Muốn cậu ra ngoài nhiều hơn, đừng cứ mãi thu mình trong nhà.

Muốn cậu đừng vì lười giải thích mà để người khác hiểu lầm.

Muốn cậu đừng quá lạnh nhạt, đừng lúc nào cũng đứng ngoài cuộc, cứ như thể mình chẳng thuộc về đâu…

Thế nhưng đến cuối cùng, bà chỉ giơ tay chỉ vào vị trí giữa trán mình, nhẹ nhàng nói: “Sau này đừng cứ nhìn vào chỗ này mãi, hành động đó rõ ràng quá.”

Nghe vậy, Tô Tắc theo phản xạ ngẩng mắt lên nhìn vị trí đó.

Theo cử chỉ ấy của cậu, một hình ảnh chiếu tương tự lập tức hiện lên.

Nó ước chừng to bằng hai ngón tay của một người đàn ông trưởng thành, dài khoảng một bàn tay, hình chữ nhật chuẩn. Phần lớn là màu xám tro trong suốt, ở mép trái có một vệt nhỏ màu đỏ, chiếm chưa tới 10% diện tích toàn hình chữ nhật.

Hình chiếu xuất hiện ngay phía trên bên trán nghiêng của Tô Tắc, cách chừng hai nắm tay, không lớn, nhưng lại mang đến cảm giác tồn tại rõ rệt, bởi vì nó luôn lập lòe không ngừng, như thể đang nhắc nhở điều gì đó.

Tô Tắc không chơi game, nhưng từng xem người khác chơi, cậu biết thứ này trong game đại diện cho thanh máu của nhân vật. Nếu hết máu, nhân vật trong game sẽ chết.

Cậu không muốn đem cái "trò chơi" này liên hệ với sinh mệnh thật của mình, nhưng ngoài cách giải thích đó ra thì dường như chẳng còn gì hợp lý hơn. Dù sao thì cậu cũng chưa từng ăn no, luôn trong trạng thái đói lả, giống hệt thanh máu lập lòe kia, cứ kéo dài một cách miễn cưỡng cận kề cái chết.

Cũng may thứ đó không luôn luôn xuất hiện. Chỉ cần không nhìn nó, nó sẽ từ từ biến mất, cho đến lần tiếp theo Tô Tắc vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Ý thức được hành động theo bản năng của mình đã hoàn toàn xác nhận lời Tô Thu Du nói, trên khuôn mặt Tô Tắc — vốn luôn bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng — rốt cuộc cũng hiện lên một tia thay đổi.

Cậu hơi nhíu hàng mi, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.