Cậu không nghĩ rằng sẽ có ai tin mình, hơn nữa cậu cũng chẳng có cách nào để chứng minh điều đó.
Tô Thu Du nhẹ nhàng vỗ tay cậu, trấn an: “Yên tâm, chuyện này bà chưa từng nói với bất kỳ ai. Con cũng không cần phải giải thích gì cả, ai cũng có bí mật của riêng mình. Bà chỉ không muốn con bị người khác hiểu lầm vì điều đó.”
Thực ra thì, ngoài khoảng hai năm đầu tiên hay thường xuyên nhìn thấy thanh máu kia, về sau tần suất xuất hiện ngày càng ít. Gần đây, đã hơn một năm rồi cậu không còn thấy nó nữa.
Dù sao thì, mắt không thấy, lòng cũng bớt phiền.
Tô Tắc cũng không giải thích gì thêm, chỉ lặng lẽ đáp lời.
Tô Thu Du vui vẻ mỉm cười, vừa cười vừa dặn dò: “Tiểu Tắc, phải tự biết chăm sóc mình đấy. Hãy chịu khó nhìn ngắm thế giới này nhiều hơn một chút… Thế giới này rất đáng yêu, con phải dùng trái tim để cảm nhận nó…”
Lời còn chưa nói hết, bà bất ngờ ngáp một cái, một giây trước còn tỉnh táo tinh anh, một giây sau đôi mắt đã gần như không mở nổi.
“Buồn ngủ quá… Tiểu Tắc, bà ngủ trước một chút…”
“…Vâng.”
Triệu chứng bệnh thứ ba: Thường xuyên buồn ngủ không theo quy luật.
Tô Tắc giơ tay lên, định kéo chăn đắp lại cho Tô Thu Du, nhưng do dự một chút rồi lại thu tay về, chỉ lặng lẽ nhìn gương mặt bà khi ngủ.
Mọi chuyện bắt đầu chuyển biến đột ngột chỉ trong vài ngày gần đây.
Ban đầu, sau khi phẫu thuật, Tô Thu Du hồi phục rất tốt, các chỉ số sức khỏe đều bình thường, Tô Tắc cũng không còn ngửi thấy mùi hôi thối của sự phân hủy nữa.
Cho đến sáu ngày trước, đột nhiên trong một đêm, Tô Thu Du bắt đầu ăn uống rất nhiều, tinh thần phấn chấn lạ thường.
Thể trạng của bà hồi phục với tốc độ không thể tin nổi, nhưng đồng thời, tai họa cũng đang âm thầm lan rộng. Hai nguồn sức mạnh — một bên suy yếu, một bên tăng trưởng — đang giằng co nhau trong cơ thể bà. Cơ thể của Tô Thu Du đã trở thành chiến trường của hai thế lực, vẻ ngoài khỏe mạnh kia chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu trước lúc tắt lịm.
Bác sĩ không phát hiện được điều gì, một phần vì quá bận rộn. Gần đây khoa u bướu tiếp nhận lượng bệnh nhân tăng đột biến, ông bận đến mức vài ngày không được chợp mắt. Hơn nữa, theo yêu cầu của Tô Tắc, ông đã thực hiện kiểm tra lại, kết quả cho thấy mọi thứ vẫn "bình thường".
Nhận được báo cáo tái khám, Tô Tắc đã từng nghi ngờ chính mình, nhưng rất nhanh sau đó, cậu đã nhận ra: cuộc chiến này đang diễn ra ở nơi sâu thẳm hơn, nơi mà y học hiện tại dù có phát hiện ra cũng đành bất lực.
Cuộc chiến vô thanh vô tức này vừa hiểm ác vừa thần bí. Nếu như Tô Thu Du vẫn còn ở độ tuổi hai mươi, có lẽ bà đã có thể chống lại nó. Nhưng nay bà đã 64 tuổi.
Và giờ đây, cuộc chiến đã dần đi đến hồi kết.