Do cô chọn món bánh su kem vị không khí, thành phẩm trông cũng trắng trẻo mềm mại, rất hấp dẫn.
Nhưng vừa nghĩ đến nguyên liệu đáng sợ kia, nội tâm Trần Dạ vẫn cực kỳ kháng cự, gần như là nhắm mắt nuốt đại nó xuống.
Ngoài dự đoán, không những không nếm ra mùi vị kỳ lạ như tưởng tượng, mà ngược lại giống như đang nhai nuốt không khí, khoang miệng và dạ dày không có cảm giác gì thực tế, như thể nó vừa vào miệng đã biến mất.
Cùng lúc đó, một con dấu hình cây kem cũng lặng lẽ hiện lên ở mặt sau vé của cô.
Xem ra, không cần đến quy trình “đóng dấu”, chỉ cần hoàn thành khu vui chơi là có thể nhận được con dấu.
Giống như Kịch Rối, chỉ cần cô hoàn thành thì cả hai đều có thể nhận được dấu, còn Xe Kem thì bắt buộc phải tự mình chế biến và ăn món tráng miệng quái vật riêng...
Vậy là, các khu vui chơi dường như được chia thành hạng mục cá nhân và hạng mục đồng đội nhỉ?
Thessia trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi Trần Dạ cũng ăn xong món tráng miệng quái vật, Ngài White cứ tủm tỉm cười nhìn hai người, cái miệng đầy răng nhọn gần như ngoác đến tận mang tai.
“Vì hai quý cô đều đã thưởng thức món tráng miệng thơm ngon, vậy thì tôi cũng nên cho hai vị biết manh mối về công viên rồi.”
Nó uốn cong tấm thân mềm dẻo, thần bí ghé sát lại gần Thessia, trông như một cây kem ốc quế sắp tan chảy. Sau đó, nó cố tình hạ thấp chất giọng vốn có thể hát được nốt cao nữ...
“Nơi này đã cứu rất nhiều người, nhưng cũng hủy hoại nhiều người hơn thế.”
“Nghĩa là sao?” Thessia hỏi dồn.
“Tôi chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi.”
Ngài White thẳng người dậy, những bộ phận bị ép rơi ra đang cố gắng di chuyển, muốn quay lại thân thể nó, “Còn về những chuyện khác của công viên, tôi không thể tiết lộ.”
“Có lẽ, quý cô có thể đến các khu khác xem sao?”
Mỗi khu chỉ cho một manh mối thôi sao…
Thessia nheo mắt, không dây dưa thêm. Cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng cứ cảm thấy mình quên mất điều gì đó.
Tráng miệng ăn rồi, con dấu lấy rồi, vé vào cửa cũng không quên, chắc là ảo giác của cô thôi.
Cô xoay người, sải bước đi, nhưng phía sau lại vang lên một giọng nói lo lắng...
“Đợi em với!”
Có ai đang nói sao?
Ánh mắt cô quét qua khung cảnh phía sau, dừng lại trên người Ngài White.
“Tôi đâu có phát ra tiếng động.”
Như thể biết được suy nghĩ trong lòng Thessia, nó lịch sự đáp lại, “Có lẽ, quý cô còn nhớ người bạn đồng hành của mình chứ?”
“Chị ơi! Em ở đây!”
Thấy ánh mắt Thessia lướt qua người mình mấy lần mà như thể không nhìn thấy cô bé, chẳng hề dừng lại. Trần Dạ sốt ruột nhảy cẫng lên, lao thẳng vào lòng Thessia.
Lần này, cuối cùng cũng khiến Thessia chú ý đến cô bé.
Do ăn món tráng miệng quái vật sớm hơn, hiệu ứng ‘núi lửa’ trên người Thessia đã biến mất, nhưng tác dụng phụ trên người Trần Dạ lại vừa mới phát huy...
Sự tồn tại của cô bé trở nên mờ nhạt như không khí, dù Thessia đứng sát bên cạnh, cũng cần tập trung cao độ mới nhận ra được sự hiện diện của cô bé.
Chỉ cần hơi lơ là một chút, là sẽ lập tức quên mất bên cạnh mình còn có một người sống.
“Ngài ơi, ngài đâu có nói là có tác dụng phụ như thế này.”
Cảm thấy vô cùng bất tiện, Thessia quay đầu tìm đến thủ phạm, ánh mắt cô lạnh lẽo, tay còn đang túm chặt một phần cơ thể chưa kịp chạy thoát của nó, như một lời chất vấn không lời.
Nhìn phần cơ thể đang không ngừng giãy giụa nhưng vô ích trong tay cô, Ngài White cười khan hai tiếng, thân hình cao hai mét bất an vặn vẹo.
“Tráng miệng mà, chỉ cần đủ ngon là đạt tiêu chuẩn rồi.”
Nó cố gắng biện minh cho mình.
“Còn về những thứ phụ thêm nho nhỏ này, cũng sẽ không gây ra vấn đề gì cho cơ thể khách hàng đâu, đợi một thời gian là sẽ hồi phục thôi. Cho nên…”
Dưới cái nhìn của cô, Ngài White bắt đầu cố gắng chuyển chủ đề một cách gượng gạo.
“Quý cô tốt bụng này, cô và bạn đồng hành lần đầu đến công viên đúng không, có lẽ hai vị cần một tấm bản đồ công viên chi tiết chăng?”