Năm mươi ngày trước ở Thiên giới, Ngu Uyển tiên tử tại Hoang Vu Chi Hải ở Lục Trọng Thiên đã chịu vạn trọng Tru Tiên Kiếp. Tiếng sấm kiếp khủng khϊếp đến nỗi Thiên cung cũng rung chuyển. Chẳng ai biết Ngu Uyển đã làm thế nào mà gây ra vạn trọng Tru Tiên Kiếp này.
Thiên giới ghi chép, kiếp nạn này đã ít nhất hai vạn năm chưa từng xuất hiện. Dù sao đi nữa trong sấm kiếp, Ngu Uyển suýt chút nữa hồn phách tan biến. Chỉ còn một tia tàn hồn rơi xuống hạ giới, các tàn hồn khác lại không thấy đâu. Chẳng ai biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Ngu Uyển lại gặp kiếp nạn này.
Ngay ngày hôm đó, Thẩm Tẫn nhận được tin liền theo đó đến nhân giới, ở dưới đó một mạch năm mươi năm. Giờ đây, cuối cùng hắn đã tìm được Ngu Uyển tàn hồn chuyển thế, tức Ngu Uyển Uyển bây giờ. Nhưng nàng lại là một đứa trẻ chẳng có chút tư chất nào, trí tuệ chậm chạp thấp kém, hỏi sao Thẩm Tẫn không sốt ruột?
"Con đó, tính cách quá bồng bột, lòng dạ lại hẹp hòi, chẳng nhìn thông. Nếu sửa được thì tu vi của con chắc chắn còn có thể đột phá." Khuyết Trần chân nhân cuối cùng cũng đặt cần câu xuống. Ông ấy nhìn về phía Thẩm Tẫn: "Sư tỷ con gặp mệnh kiếp này, cách giải không nằm ở con."
Khuyết Trần chân nhân nói: "Chỉ với sức con thì không cách nào giúp nàng ấy tìm lại hồn phách."
Thẩm Tẫn hơi khựng lại. Hắn lập tức hỏi dồn: "Vậy phải làm sao?"
Lão giả đưa tay ra, ông ấy khép ngón lại. Một vật bằng bạc lấp lánh ánh sáng từ từ rơi xuống đất bên cạnh Thẩm Tẫn. Ánh sáng tản đi, trên mặt đất là một cái bệ đá cao khoảng nửa người, trông như dùng để đặt bình hoa. Chỉ có điều, trên mặt bệ không phải bình hoa mà là một tấm tròn phẳng lì lơ lửng giữa không trung, mặt đĩa lấp lánh ánh nước gợn sóng. Bốn góc bệ đá lóe lên ánh sáng. Vài dòng chữ nhỏ lơ lửng trong ánh sáng đó, nhìn từ xa tạo thành một Mệnh Bàn được kết từ bốn Mệnh giao nhau.
Khuyết Trần chân nhân nói: "Chỉ bốn người có mệnh cách trùng khớp với Mệnh Bàn trên bệ đá này mới có thể mở Tảng Đá Bí Mật này. Những chuyện liên quan đến Uyển Uyển là thiên cơ bất khả lộ, đều ở đây cả rồi."
Thẩm Tẫn nhìn kỹ, liền thấy trên Mệnh Bàn đó ghi rõ đại khái thông tin của bốn người con của vận mệnh này. Đáng chú ý nhất là nơi sinh. Thân phận của bốn người này lần lượt là: Phía Tây Vô Tận Chi Hải, Phía Bắc Hẻm Núi Hắc Ám; Phía Đông Thương Dã Bình Nguyên, Phía Nam Quỳnh Lâu Ngọc Vũ.
Thẩm Tẫn không khỏi cau mày. Hắn trầm giọng nói: "Vô Tận Chi Hải này là lãnh địa của Long tộc, Hẻm Núi Hắc Ám là của Ma giới, Thương Dã Bình Nguyên ở Nhân gian, Quỳnh Lâu Ngọc Vũ là nơi Tiên giới ngự trị. Bốn phương vị, bao gồm cả bốn giới. Thế gian có muôn vàn người cùng Mệnh Bàn, khác nào mò kim đáy bể, biết tìm thế nào đây? Dù có tìm được, liệu họ có sẵn lòng cùng mở Tảng Đá Bí Mật này không?"
Khuyết Trần chân nhân nói: "Điểm này con sai rồi, A Tẫn. Con có biết có những chuyện tuy xa tận chân trời, nhưng lại ngay trước mắt không?"
Thẩm Tẫn vốn không hiểu. Hắn lập tức nghĩ ra điều gì đó, không dám tin nhìn về phía Khuyết Trần chân nhân. Thẩm Tẫn không thể tin nổi nói: "Sư phụ, chẳng lẽ ngài muốn nói là... Sư tỷ đúng là có bốn đồ đệ, nhưng sao bốn đồ đệ này của nàng ấy lại có xuất thân đặc biệt đến vậy?"
Dù bốn đồ đệ này của Ngu Uyển đều khí chất hơn người, thiên phú vượt trội. Nhưng nếu nói lai lịch đều lớn đến thế thì thật sự đáng kinh ngạc. Nhân tộc thì thôi, Tiên giới cũng miễn cưỡng hiểu được. Nhưng Long Hải ở vùng biên ải xa xôi cực điểm, Long tộc lại có riêng một bộ cách tu luyện. Huống chi còn có Ma tộc, nàng ấy làm cách nào dạy được bọn họ cơ chứ?
Những năm qua, Thẩm Tẫn và Ngu Uyển thật ra rất ít qua lại. Ngu Uyển cũng chẳng sống ở Thiên giới mà một mình sống tại Đông Quỳnh Thiên. Mấy đồ đệ đó của nàng ấy, hắn cũng chỉ nhìn lướt qua một hai lần vậy mà chưa từng phát hiện ra manh mối nào. Hắn nhìn Khuyết Trần chân nhân, cau mày hỏi: "Sư phụ, người đã sớm biết chuyện này?"