Giả Vờ Làm Cá Mặn

Chương 4

Nguyên chủ thế mà lại trùng hợp tên là Thẩm Độ?

Cũng… Quá trùng hợp rồi đi.

Thẩm Bất Độ thì kinh ngạc vì cái tên kia chỉ khác mình một chữ, còn Tống Dịch Phàm và Lý Tinh Vũ lại ngạc nhiên vì chuyện khác.

“Thẩm Độ?” Tống Dịch Phàm nhìn hắn, thử dò hỏi: “Là Thẩm Độ của Thẩm gia ở huyện Bình Nguyên kia sao?”

“Thẩm Độ đó là ai vậy?” Nguyễn Nhuyễn tò mò chớp mắt, vừa khéo hỏi ra đúng điều mà Thẩm Bất Độ đang muốn biết.

Lý Tinh Vũ nói: “Thẩm gia ở huyện Bình Nguyên là một thế gia lẫy lừng ở tu chân giới. Gia chủ Thẩm Khoát có bảy người con trai, phần lớn đều có thiên phú tu hành cực cao, chỉ có vị ngũ công tử là con thứ, bẩm sinh linh mạch không thông, không có duyên với tu hành, nhiều người đồn…”

Y bất ngờ dừng lại, theo bản năng liếc nhìn Thẩm Bất Độ, vẻ mặt có phần lúng túng. Thẩm Bất Độ vừa nghe liền hiểu, phía sau tám phần là mấy từ khó nghe kiểu như “phế vật” hay “vô dụng”.

Thân thể này quả thật là linh mạch không thông, bẩm sinh có khiếm khuyết, trên người lại mang ngọc bội Thẩm thị, hẳn chính là vị phế công tử trong truyền thuyết kia rồi.

Thẩm Bất Độ thuận thế nhận luôn thân phận này: “Ta đúng là Thẩm Độ của Thẩm gia, chẳng may gặp biến cố, bị thương, lại được chư vị ra tay tương trợ, thật lòng cảm tạ.”

Hắn vừa nói, vừa chắp tay hành lễ với mọi người.

Tuy hắn không giải thích rõ ràng đã gặp biến cố gì, nhưng ba người trước mặt nghe xong, lại không hẹn mà cùng sinh ra một suy nghĩ.

Huyện Bình Nguyên cách nơi đây rất xa, một công tử của một đại gia tộc đang yên đang lành, tại sao lại lang bạt tới vùng hoang dã này?

Thẩm gia là đại tộc của tu chân giới, nghe nói vẫn luôn chú trọng thiên tư tu hành của tộc nhân, vị công tử này không thể tu tiên, lại là con thứ, tất nhiên bị phụ thân ghét bỏ, huynh đệ bài xích, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà!

Một vị công tử xuất thân thế gia danh môn, từ nhỏ đã không được phụ mẫu yêu thương, bị người đời chê cười khinh bỉ, cuối cùng rơi vào cảnh bị tộc đuổi đi, đói khát dọc đường, ngã gục bên vệ đường, sinh mệnh mong manh, thảm đến độ còn thua mấy con ếch nhái ễnh ương trong ao!

Thế mà chính hắn lại hoàn toàn không than khóc kêu khổ, cứng cỏi che giấu đi sự thật, vẫn giữ được phong thái ôn hòa khiêm nhường, còn cố gắng nở nụ cười với bọn họ!

Không thể tu tiên thì sao? Một nam tử cứng cỏi, kiên cường bất khuất như vậy, khí phách ấy còn không đủ khiến trời đất cảm động sao?!

Ba người kia đồng loạt cảm thấy tim thắt lại, hô hấp trì trệ, ánh mắt rưng rưng đổ dồn về phía Thẩm Bất Độ, trong mắt long lanh ánh sáng vừa kính phục, thương xót, cảm thông lại đầy từ ái.

Thẩm Bất Độ: “…”

Khoan đã, rốt cuộc các ngươi đã tự tưởng tượng ra cái gì rồi hả?

“Thẩm công tử, công từ đừng buồn nữa!” Lý Tinh Vũ đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, lúc này cũng không màng e thẹn nữa, kiên định nhìn thẳng vào mắt Thẩm Bất Độ, lớn tiếng nói: “Không thể tu tiên cũng không sao! Ta cảm thấy người như Thẩm công tử, dù ở lĩnh vực nào cũng nhất định có thể làm nên nghiệp lớn!”