"Ngươi chỉ là một hệ thống, còn ngửi được mùi thơm sao?"
Hệ thống không gian nói: [Ta đi theo bên cạnh ký chủ, liền có được tình cảm, ký chủ đặc biệt tốt, ta thích ký chủ nhất.]
Nghe thấy lời của hệ thống không gian, lòng Tô Mộc Dao mềm nhũn.
"Ta cũng muốn ngươi nếm thử đồ ăn ta làm."
Tiếc là hệ thống không gian không có thực thể.
Hệ thống không gian nói: [Nhưng ta ngửi được mùi thơm cũng cảm thấy rất tuyệt vời rồi.]
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Là Hoa Lẫm Dạ đã về.
Y trực tiếp vác về một con heo rừng.
Hoa Lẫm Dạ nhìn thấy những thứ trong sân, đôi mắt đẹp đẽ lập tức trầm xuống: "Những thứ này là ngươi mang về?"
"Ngươi bị thương nặng như vậy, nàng vậy mà không cho ngươi nghỉ ngơi, còn bắt ngươi đi kiếm đồ ăn?"
Ôn Nam Khê nói: "Không phải, đây đều là đồ ăn thê chủ hái lượm được."
Khóe miệng Hoa Lẫm Dạ cong lên một nụ cười nhạt, mắt hồ ly mang theo vẻ lạnh lẽo, nói: "Ôn Nam Khê, chẳng phải ngươi cũng ghét nàng sao?"
"Đừng thấy nàng dùng dị năng giúp ngươi chữa thương một lần mà ngươi đã nói đỡ cho nàng!"
"Không có giống cái nào nguyện ý vào bếp, huống chi là vị thê chủ này của chúng ta!"
Khi nói câu này, ngữ điệu của Hoa Lẫm Dạ nặng nề hơn một chút.
"Còn nữa, đừng quên những chuyện trước đây nàng đã làm với ngươi."
"Ai biết lần này nàng lại giở trò quỷ quái gì."
Hoa Lẫm Dạ không tin Tô Mộc Dao đột nhiên thay đổi tốt đẹp.
Trước đây để có được bọn họ, Tô Mộc Dao không từ thủ đoạn, còn giả vờ mất trí nhớ, giả vờ trở nên tốt đẹp để bọn họ thả lỏng cảnh giác và tin tưởng nàng.
Kết quả nàng còn quá đáng hơn trước.
Động tác rửa khoai lang của Ôn Nam Khê khựng lại, hắn ngưng thần nói: "Hoa Lẫm Dạ, thê chủ đang ở nhà bếp, nếu ngươi không tin có thể đến xem."
Hoa Lẫm Dạ nghe thấy câu này, lúc này mới nhìn về phía nhà bếp.
Rồi y nhìn thấy Tô Mộc Dao đang bận rộn trong nhà.
Hoa Lẫm Dạ thậm chí có lúc cảm thấy mình bị ảo giác.
Ở nhà, Tô Mộc Dao chính là kiểu người cơm bưng nước rót, mọi việc đều phải để bọn họ làm.
Đương nhiên, thú phu chăm sóc thê chủ là lẽ đương nhiên, nhưng Tô Mộc Dao không coi họ là thú phu, mà coi bọn họ như nô ɭệ.
Đã mấy lần suýt chết, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu dày vò.
Một người như vậy, bọn họ làm sao có thể coi nàng là thê chủ.
Trong lòng bọn họ chán ghét, một lòng muốn tránh xa.