Mang Theo Không Gian Dưỡng Thú Phu, Ác Giống Cái Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 19: Hận ý trong lòng

Hoa Lẫm Dạ có dị năng thực lực, thị lực cực tốt, thậm chí có thể thấy rõ đao pháp cực nhanh của nàng.

Vậy mà đang xẻ cá.

"Nàng lại muốn làm gì?"

"Nấu cơm!"

"Ăn cá sao? Chẳng phải nàng ghét nhất mùi tanh của cá, còn chê thịt cá có xương sao?"

Tô Mộc Dao yêu cầu rất khắt khe về đồ ăn.

Dù hiện tại bị lưu đày đến đây, những con mồi bọn họ vất vả săn được, nàng vẫn còn chê bai này nọ.

Mắng chửi roi vọt còn nhẹ, lúc phát điên còn động cả đao.

Có những loại thịt thú chê có mùi hôi tanh nên không ăn, chỉ có thịt heo rừng là nàng không kén chọn lắm.

Ôn Nam Khê biết trong lòng Hoa Lẫm Dạ có hận, hắn khẽ nói: "Buổi sáng các ngươi không có ở nhà, bữa sáng cũng là nàng làm."

"Cái loại quả đỏ chua chua kia, nàng có thể làm thành món canh ngon."

Hoa Lẫm Dạ rõ ràng không tin.

Y im lặng đi đến bên cạnh cầm đao xương lên lóc da và thịt heo.

Tô Mộc Dao nghe thấy tiếng động, nhìn ra sân, liền thấy Hoa Lẫm Dạ đang im lặng làm việc.

Nàng nhớ nguyên chủ có một lần phát điên với Hoa Lẫm Dạ, thừa lúc y bị thương nặng lộ ra bản thể, muốn lột da hồ ly của y làm áo da thú.

Thực sự là bộ lông hồ ly màu đỏ rực của Hoa Lẫm Dạ vừa cao quý vừa diễm lệ, đẹp vô cùng.

Nhớ tới những ký ức này, Tô Mộc Dao có chút đau đầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu bây giờ nàng viết hưu thư cho bọn họ, sau khi bọn họ giải trừ quan hệ với nàng, quay đầu lại có thể gϊếŧ nàng ngay.

Tô Mộc Dao nhìn con heo rừng kia, mắt sáng lên.

Da heo có thể làm bì đông, mỡ lá có thể dùng để rán mỡ.

Mỡ vụn cũng có thể dùng để rán mỡ, tuy rằng tỷ lệ ra mỡ không cao bằng mỡ lá, nhưng khi rán có thể tạo ra tóp mỡ giòn tan.

Có thể ăn như đồ ăn vặt.

Nàng biết ở thế giới Thú Thế này, lượng cơm của thú nhân rất lớn, đặc biệt là những thú nhân có dị năng như Ôn Nam Khê, lượng ăn rất cao.

Nhưng bọn họ lại thường xuyên bị đói.

Hoa Lẫm Dạ cắt xong thịt heo rừng, dùng chậu gỗ đựng từng loại riêng, thấy trong lu không còn nhiều nước, liền xách hai thùng gỗ đi lấy nước.

Dù sao sau khi về nhà, bọn họ không thể rảnh rỗi.

Hoa Lẫm Dạ dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt đờ đẫn, trong lòng nghẹn đến không thở nổi.

Khi Tiêu Tịch Hàn trở về vừa hay nhìn thấy Hoa Lẫm Dạ xách thùng nước, thấy sắc mặt y không đúng, liền hỏi: "Sao vậy, nàng lại làm gì ngươi rồi?"

Vẻ mặt của Hoa Lẫm Dạ âm trầm, nói: "Không làm gì, đang ở nhà bếp nấu cơm, nàng có bao giờ vào bếp nấu cơm đâu."

"Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng vào bếp, căn bản không biết nấu cơm."

"Vậy mà đột nhiên lại đi nấu cơm."

"Ngươi nói lần này có khi nàng nào muốn hạ độc gϊếŧ chúng ta không?"

_______

Giúp mình đề cử cho truyện với nha!