Lâm Dự chỉ mải áy náy, không chú ý đến sự khác thường của người bên cạnh, cậu ấy thở dài: “Thôi được rồi, Ngôn Ngôn. Vậy tớ nói ngắn gọn thôi, cậu cũng có thể về sớm một chút.”
“Ngôn Ngôn, tối qua tớ chuyển tiền lương về tài khoản trại trẻ mồ côi, sáng nay lại bị trả về. Tớ gọi điện hỏi mới biết, Tập đoàn Bùi thị—— chính là Bùi thị ở tòa tháp đôi Hoa Dương ấy, mấy hôm trước đã quyên góp cho Tuệ Hân một khoản tiền cực lớn, không chỉ đủ để trại trẻ tiếp tục duy trì mà còn có thể mua đất xây lại nhà nữa!”
“Tuy nguy cơ của trại trẻ đã được giải quyết, chúng ta cũng không cần chuyển tiền về nữa.” Beta ngờ vực nhíu mày.
“Nhưng tớ vẫn thấy hơi kỳ lạ, Bùi thị là một tập đoàn lớn như vậy, cho dù làm từ thiện vì hình thức bề ngoài thì cũng không cần phải rầm rộ thế chứ, cậu nói xem chuyện này… liệu có âm mưu gì không?”
Bạch Ngôn không dám nhìn cậu ấy, chột dạ mân mê ngón tay, lông mi không ngừng run rẩy, lí nhí nói: “Chắc không đâu, lỡ như… là lãnh đạo tập đoàn lương tâm trỗi dậy thì sao?”
Cứu mạng, nhìn thấy đôi mắt chính nghĩa lẫm liệt kia của Lâm Dự, cậu đột nhiên phát hiện, những lời mình đã chuẩn bị sẵn trên đường đi căn bản không thể nói ra được.
Lâm Dự hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ngôn Ngôn, cậu đúng là quá ngây thơ. Tớ nói cho cậu biết, người giàu toàn một bụng ý đồ xấu xa, chẳng mấy ai là thứ tốt đẹp đâu. Bọn họ bề ngoài trông hào nhoáng bóng bẩy, sau lưng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu xa.”
“Trần Văn vừa mới vào tù trên tin tức ấy, hình như cũng là người của Bùi thị. Nói là phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì đó. Thực chất là bị bắt vì biển thủ công quỹ, nhận hối lộ.”
“Alpha nhà giàu lại càng xấu xa hơn, tên nào tên nấy ỷ mình có tiền có thế, không biết đã trêu chọc bao nhiêu Omega rồi!”
Bạch Ngôn ngẩn người: “Sao A Dự biết được?”
Beta nghẹn lời, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Dù sao thì tớ biết là được rồi.”
“Nhà dột từ nóc. Biết đâu vị giám đốc Bùi kia cũng thế, bề ngoài chưa kết hôn cấm dục, sau lưng nhân tình cả đống.”
“Cũng không phải tất cả đều là người xấu đâu.” Omega bị Alpha nhà giàu "trêu chọc" không ngẩng đầu lên nổi, đành cúi đầu uống một ngụm trà sữa để bình tĩnh lại.
Lâm Dự có một thói quen, lúc chột dạ là mắt sẽ liếc loạn xạ. Vốn là để ép bản thân bình tĩnh, lần này lại thật sự liếc trúng thứ gì đó.
Beta nheo mắt lại, đột ngột chuyển chủ đề, hỏi: “Ngôn Ngôn, khăn quàng này của cậu từ đâu ra vậy?”
Bạch Ngôn: "!"
Bạch Ngôn theo phản xạ liếc nhìn chiếc khăn bên cạnh, ấp úng: “Dạo này trời vẫn hơi lạnh, nên tớ mua cái mới.”
Lâm Dự sa sầm mặt: “Dùng tiền lương làm thêm một nghìn tệ của cậu để mua cái khăn quàng một vạn tệ?!”
Bạch Ngôn: "!"Nó đắt như vậy sao!
Lâm Dự khoanh tay nhìn thẳng Omega đối diện, mặt ngày càng đen lại: “Rốt cuộc cậu giấu tớ chuyện gì, thành thật khai báo!”
Đối diện với ánh mắt như đuốc của bạn thân, Bạch Ngôn mấp máy môi, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ngượng ngùng đầu hàng.
Thiếu niên nuốt nước bọt một cái, giọng mềm đi cầu xin tha thứ và xin lỗi: “A Dự, xin lỗi cậu, tớ không cố ý giấu cậu đâu. Thật ra hôm nay tớ đến chính là muốn nói cho cậu biết chuyện này. Cậu nghe xong đừng giận nhé.”
Hai mươi phút sau.
“Cái gì! Những gì cậu nói đều là thật sao? Chuyện lớn như vậy, sao cậu lại không bàn bạc với tớ!”
Lâm Dự tức không để đâu cho hết, bật ngay dậy khỏi chỗ ngồi, đập mạnh tay xuống bàn mấy cái, giọng nói đột ngột cao vυ't vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Nhất thời, mấy vị khách ít ỏi trong tiệm đều nhìn về phía bên này.
Bạch Ngôn biết tính bạn mình, vội vàng kéo tay cậu ấy, đưa ngón tay lên môi ra dấu "suỵt", nhỏ giọng khuyên: “Cẩn thận tai của cậu.”
Lâm Dự trừng mắt nhìn Omega, quả thực là hận rèn sắt không thành thép, cậu ấy nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt thiếu niên lại không nỡ tức giận nữa, đành phải ngồi xuống.
Beta hung hăng hút một ngụm trà sữa, tức tối nói: “Bạch Ngôn cậu giỏi lắm, vậy mà cậu còn là bạn thân nhất của tớ đấy. Ý thức phòng chống lừa đảo bao nhiêu năm nay đi đâu hết rồi? Lại còn dám chơi trò kết hôn chớp nhoáng như vầy nữa!”
Bạch Ngôn chắp hai tay đặt trước môi, chớp chớp đôi mắt hạnh long lanh, yếu ớt xin lỗi: “Xin lỗi mà.”
Cậu gần như đã kể hết mọi chuyện với Bùi Đình Duật, chỉ giấu đi nội dung hợp đồng theo yêu cầu.
Omega thầm nói trong lòng, xin lỗi nhé Lâm Dự, đợi hợp đồng hết hạn, tớ nhất định sẽ kể hết cho cậu.
Lâm Dự nén một bụng tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hạ giọng hỏi: “Cậu chắc chắn hắn là Bùi Đình Duật không? Không phải là lừa đảo tình cảm đấy chứ?”
Bạch Ngôn gật đầu, cắn ống hút ngượng ngùng nói: “Có lẽ ngài Bùi đúng là chuẩn bị kết hôn, một ngày nào đó đăng nhập vào hệ thống AO. Sau đó… anh ấy nhìn thấy ảnh của tớ… chắc là, có thể là yêu từ cái nhìn đầu tiên?”
Omega nói càng lúc càng nhỏ giọng, cuối cùng bịa đến mức chính mình cũng không còn tự tin nữa, hoàn toàn nhắm mắt lại.
Xin lỗi ngài Bùi, cậu thật sự không giỏi nói dối mà.