Ai ngờ Lâm Dự liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của bạn thân, lộ ra vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.
Ngôn Ngôn nhà cậu ấy đáng yêu như vậy, Bùi Đình Duật kia chắc phải bị mù mới không thích.
Gạo đã nấu thành cơm, dù Lâm Dự có không tán thành đến đâu cũng đành chịu.
Trước khi đi, Beta dặn dò Bạch Ngôn hết lời, biết người biết mặt không biết lòng, ai biết Bùi Đình Duật có phải là loại cầm thú đội lốt người hay không.
Nếu hắn dám làm bậy sau lưng, cậu tuyệt đối đừng sợ, bây giờ Luật Quyền lợi Omega đã rất hoàn thiện rồi. Cho dù có ly hôn với hắn, lão già đó cũng phải mất một lớp da.
Bạch Ngôn gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn lắng nghe. Rõ ràng cậu lớn hơn Lâm Dự mấy tháng, nhưng đôi khi ngược lại Beta lại chăm sóc cậu nhiều hơn.
Đợi đến khi tạm biệt Lâm Dự, Bạch Ngôn mới mất hết sức lực ngã ngồi lại chỗ cũ.
Thiếu niên lau mồ hôi mịn trên thái dương, thầm nghĩ giả vờ kết hôn thật không dễ dàng gì, sau này đối phó với người của hệ thống AO biết làm sao đây.
Haiz, vẫn là để ngài Bùi lo liệu vậy.
Lối vào VIP Sân bay Quốc tế Thân Thành
“Giám đốc Bùi tuổi trẻ tài cao, công việc bận rộn. Ngài đường xa vất vả đích thân đến đây, tôi thật sự áy náy quá.”
Người đàn ông trung niên mặc vest giày da tươi cười nịnh nọt, sau lưng ông ta là một đám đông cấp dưới, nhưng tất cả đều vây quanh một Alpha dáng người cao lớn, ăn mặc sang trọng.
Bùi Đình Duật lịch sự gật đầu: “Giám đốc Vương quá lời rồi, nếu đã là hợp tác thì không thể nói là phiền phức được.”
“Giám đốc Bùi mới là khiêm tốn.” Giám đốc Vương mặt cười như Phật Di Lặc, vô tình hỏi: “Giám đốc Bùi thật sự không ở lại thêm một ngày sao? Tôi có một trang viên suối nước nóng ở gần đây. Nếu ngài có hứng thú, chúng ta có thể đến đó ngay bây giờ.”
Bùi Đình Duật đầy ẩn ý liếc ông ta một cái: “Không cần đâu, ở nhà còn có người đang đợi.”
Đáy mắt giám đốc Vương lóe lên một tia kinh ngạc, việc Bùi Đình Duật độc thân không phải là bí mật trong ngành, bây giờ đột nhiên nói như vậy, ý là thế nào đây…
Đúng là cáo già, sắc mặt Vương tổng vẫn như thường, lại nói thêm vài câu vô thưởng vô phạt rồi cáo từ.
Chuyến đi lần này gấp gáp, máy bay riêng không kịp xin đường bay, chỉ đành đi máy bay dân dụng về Hải Thành.
Những nhân viên đi cùng còn lại nghỉ tại khách sạn do chi nhánh công ty sắp xếp, bọn họ đã bận rộn suốt mấy tháng, được giám đốc Bùi đặc cách phê duyệt cho nghỉ phép nửa tháng có lương.
Đương nhiên, phần của trợ lý tổng Tống thì được thay thế bằng tiền thưởng sáu chữ số.
Bùi Đình Duật sải bước nhanh vào sân bay, bộ vest may đo màu xanh đậm vừa vặn tôn lên đường nét cơ bắp cuồn cuộn của Alpha, đôi chân dài được quần tây bao bọc, giữa những bước đi tỏa ra khí thế lẫm liệt người lạ chớ lại gần.
Trợ lý Tống vẻ mặt nghiêm nghị, đi hầu bên cạnh hắn, lúc đi đến cửa hàng thương hiệu trong khu VIP, đột nhiên bất ngờ ho khan hai tiếng: “Giám đốc Bùi.”
Hắn nhíu mày một cách khó nhận ra, dừng bước: “Nói.”
Làm việc quần quật mấy ngày liền, tâm trạng hắn bây giờ rất tệ. Hắn không có thói quen mua sắm ở sân bay. Trợ lý của hắn tốt nhất cũng không nên có.
Trợ lý Tống hắng giọng, đột nhiên nói: “Giám đốc Bùi, ngài đi công tác đột xuất, trước khi đi không kịp chào tạm biệt cậu chủ Bạch Ngôn, có cần chuẩn bị một món quà cho cậu chủ Bạch Ngôn không ạ?”
Là một trợ lý tổng Beta đạt chuẩn với mức lương hàng năm lên đến cả triệu, tiền thưởng tính riêng, vào lúc cấp trên yêu cầu anh ta liên lạc với Bạch Ngôn, Tống Giản đã sớm tra cứu rất nhiều thông tin.
Theo điều tra của anh ta, 90% Alpha bá tổng sẽ nảy sinh tình cảm với đối tượng kết hôn theo hợp đồng, ba năm ôm hai đứa.
10% còn lại thì sau khi khinh thường, nói lời ngông cuồng, sẽ một mình đối mặt với căn biệt thự lạnh lẽo trống rỗng.
Bá tổng ngày càng suy sụp, mượn rượu giải sầu, cuối cùng thừa nhận hắn không thể quen với cuộc sống không có người vợ Omega, sau đó đỏ mắt hối hận theo đuổi vợ về.
Mặc dù anh ta không cho rằng giám đốc Bùi sẽ thuộc nhóm sau, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của trợ lý chính là giúp cấp trên phòng tránh rủi ro từ trước.
Trợ lý Tống yên lặng chờ đợi chỉ thị của cấp trên. Alpha mặt lạnh sau khi nghe trợ lý nói xong, quả nhiên hiếm thấy giãn mày ra.
Hắn im lặng vài giây, cất bước đi về phía cửa hàng của một thương hiệu xa xỉ bên cạnh, giọng điệu lạnh băng: “Đợi ở ngoài.”
“Vâng.” Tấm lưng cứng đờ của trợ lý Tống hơi thả lỏng, anh ta nghĩ không sai mà, giám đốc Bùi quả nhiên đối xử với cậu chủ Bạch Ngôn không tầm thường.
Ừm, xem ra phải chuẩn bị hôn lễ trước rồi.
Bùi Đình Duật dáng vẻ tao nhã bước vào cửa hàng thương hiệu. Dưới ánh đèn tinh xảo, hàng hóa trong tiệm càng thêm quý giá. Kể từ khi mẹ qua đời, hắn đã rất lâu rồi không cố ý chọn quà cho ai.
Nhân viên bán hàng mỉm cười lịch sự tiến lên hướng dẫn: “Chào quý khách, xin hỏi ngài cần gì ạ?”
“Định vị thương hiệu của chúng tôi là cao cấp, mỹ phẩm, trang sức, trang phục đều đạt trình độ hàng đầu trong ngành. Bất kể là tặng quà hay dùng cá nhân đều vô cùng phù hợp. Xin hỏi ngài có cần giới thiệu không ạ?”
Alpha mặt lạnh lùng, lịch sự từ chối: “Không cần.”