Theo Ánh Mặt Trời

Chương 1.2: Vậy em cũng muốn cứng giống anh

Sau đó Chu Ứng Xuyên đổi cách, lấy chữ trên lịch tự mình biên dịch ra, để cậu tự đọc. Qua năm tháng, Hứa Đường dần dần có thể giao tiếp như người bình thường, biết biểu đạt cảm xúc, kết quả cũng thay đổi rõ rệt.

Nhưng Hứa Đường vẫn còn buồn ngủ, đọc được vài câu rồi lại im bặt.

Cũng may Chu Ứng Xuyên không trách móc gì, khi anh quay lại, Hứa Đường đã ôm tấm bìa sắp ngủ gật.

"Chu Ứng Xuyên… em lạnh quá…"

Cậu thì thầm rất khẽ, kỳ lạ là, rõ ràng cậu bị mù, lẽ ra muốn gì cần phải nói thật to để được chú ý, nhưng Hứa Đường thì không như thế.

Cậu cứ khẽ gọi, như thể tin chắc dù Chu Ứng Xuyên có đang bận gì cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào của cậu.

Quả nhiên, bên giường vang lên tiếng sột soạt, chẳng bao lâu sau, một thứ gì đó ấm áp được nhét vào chăn.

Chu Ứng Xuyên quay lưng lại tiếp tục cởi đồ, anh nhét từng món đồ lót và áo len được sưởi ấm bằng nhiệt độ cơ thể mình vào trong chăn Hứa Đường.

Thân hình anh giống như tính cách của anh, không quá cơ bắp nhưng gọn gàng sắc nét, giống như một lưỡi dao mảnh mai được giấu kín trong vỏ kiếm.

Chẳng mấy chốc, trong hầm băng của Hứa Đường khi nãy đã ấm ấp lên hẳn, Chu Ứng Xuyên cởi trần, chỉ còn mỗi chiếc quần dài ôm sát vòng eo săn chắc.

"Bên ngoài lạnh lắm… hôm nay cửa hàng chắc không cần mở sớm đâu, Chu Ứng Xuyên, vào đây nằm với em đi, ủ ấm cho em một chút…"

Cách Hứa Đường thể hiện mong muốn rất đơn giản, em muốn, em cần, đó là cách Chu Ứng Xuyên dạy cậu.

Nghe thì như ra lệnh, nhưng từ miệng Hứa Đường nói ra lại mang theo chút nũng nịu rất tự nhiên.

Chu Ứng Xuyên liếc nhìn đồng hồ, ngoài kia còn cả đống việc chờ anh, mấy chiếc máy dệt bị kẹt trục chờ anh kiểm tra, sổ sách ông Vương gửi từ mấy hôm trước vẫn còn chờ anh xử lý… kể từ khi mẹ mất rồi, việc mưu sinh đều đặt lên vai anh, anh phải lo quá nhiều chuyện…

Lúc cúi xuống, anh phát hiện có bàn tay đang kéo lấy ống quần mình.

Là Hứa Đường.

Chắc cảm thấy vẫn chưa đủ, Hứa Đường lần mò lên, kéo cả ngón tay anh.

Chẳng bao lâu sau, bên cạnh đã có người chui vào giường, Hứa Đường lập tức đẩy đống áo ấm ra, như một con cá nhỏ lạnh run bần bật lập tức bơi vào lòng Chu Ứng Xuyên.

"Chu Ứng Xuyên, người anh ấm thật…"

Cậu thích ôm Chu Ứng Xuyên ngủ, dù Chu Ứng Xuyên đã nhắm mắt, Hứa Đường vẫn cựa quậy không yên, cứ tìm mãi cho được chỗ nào ấm nhất, dễ chịu nhất để ôm cho vừa vặn.

"Người anh giờ cứng quá… ôm không thích bằng trước kia nữa…"

Hứa Đường lẩm bẩm tiếc nuối, rõ ràng ban ngày ôm Cu Ứng Xuyên còn cảm thấy Chu Ứng Xuyên một chút cũng không thay đổi, nhưng sao cởϊ áσ ra lại khác biệt như vậy?

Cậu cảm nhận thế giới qua xúc giác, tay sờ khắp nơi, lần mò khắp bụng Chu Ứng Xuyên, đếm từng đường cơ bắp gọn gàng.

"Khi nào thì anh mới mềm lại một chút được?"

Như vậy ôm sẽ thích hơn...

"Không mềm lại đâu."

Chu Ứng Xuyên nhắm mắt trả lời.

Hứa Đường nghe vậy, thở dài đầy thất vọng.

"Vậy em cũng muốn cứng giống anh…"

Cậu kéo tay Chu Ứng Xuyên đặt lên cái bụng mềm oặt của mình, cuối cùng thì Chu Ứng Xuyên cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh khi Hứa Đường quậy nhua vậy, anh tóm lấy bàn tay đang nghịch ngợm, đồng thời ôm chặt lấy eo cậu.

"Đừng nghịch nữa, muốn ngù thì phải ngoan ngoãn ngủ, không thì dậy đọc lịch tiếp…"

Hứa Đường sững người.

"Chu Ứng Xuyên, anh làm gì vậy…! Em chỉ mới chạm nhẹ vào người anh một chút thôi, mà anh bắt em đọc cả đống lịch hằng ngày này à? Anh có biết đọc mấy cái đó mệt lắm không…!"

Cậu nói với vẻ uất ức và chân thành, cứ như thể chỉ vì Chu Ứng Xuyên nghiêm khắc hơn với mình một chút, cấm không cho đυ.ng lung tung, bắt đọc thêm vài tờ lịch thôi mà đã phạm phải tội tày đình.

Chu Ứng Xuyên có chút bất lực, mở mắt ra nhìn cậu, nhưng Hứa Đường đâu có thấy được, nên anh lại nhắm mắt lại.

Anh đưa tay kéo Hứa Đường trở lại giường, nhét bộ quần áo đã gấp sẵn bên giường vào phía cậu nằm, lấy thân nhiệt ủ ấm chúng.

"Anh có nói nặng lời câu nào đâu?"

"Vừa nãy đó…! Em mới sờ anh có mấy cái mà anh đã cáu lên rồi!"

"Vậy thì sờ đi."

Chu Ứng Xuyên nói, bất lực nhưng cũng chiều theo.

Hứa Đường lại vui vẻ, dụi mặt vào cổ anh như một con mèo nhỏ.

"Biết mình sai rồi chứ?"

Chu Ứng Xuyên: "Ừ."

Thấy chưa, cậu biết ngay là Chu Ứng Xuyên sai mà, Hứa Đường tự vui trong lòng.

"Ngủ thêm nửa tiếng nữa đi, lát nữa trạm y tế mở cửa, anh đưa em đi châm cứu."

Châm cứu là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ các huyệt quanh mắt, giúp máu lưu thông tốt hơn, bọn họ đã hỏi bác sĩ, điều này có thể cải thiện phần nào thị lực của Hứa Đường.

"Lát nữa hả? Em không đi đâu…!"

Vừa nghe thấy, nụ cười trên môi Hứa Đường lập tức tắt ngấm, cậu sợ châm cứu lắm, vì không nhìn thấy nên mọi cảm giác dù nhỏ nhất cũng đều bị khuếch đại lên gấp trăm lần.

"Ngoan, phải đi."

Hứa Đường nghẹn lời.

"Cuối cùng ai mới là người mù ở đây hả?"

Sao cậu lại không thể tự quyết định có đi hay không…!

Chu Ứng Xuyên không đáp lại câu hỏi ấy, anh ôm Hứa Đường.

Hứa Đường có chút buồn rầu.

Chu Ứng Xuyên tính tình rất tốt, nhưng chỉ có những lúc anh nói chuyện thì mới như vậy, rất hiếm khi anh không nói chuyện, phần lớn là chuyện này không có gì thương lượng.

"Nhất định, bắt buộc phải đi à?"

"Ừ, nhất định."

Lần này Hứa Đường hoàn toàn chán nản.

"Anh thật quá đáng… bác sĩ cũng nói mắt em không chữa được rồi, vậy mà anh vẫn cứ nhẫn tâm đâm nó mãi…!"

Nghe như thể cậu đang mô tả một hiện trường tội ác, nhưng thực tế thì chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ là mấy cây kim châm quanh vùng mắt.

"Sách nói có sói đội lốt cừu, lúc đầu em không tin, giờ thì em biết người ta đang nói về anh… Nếu dì Chu còn sống, dì nhất định sẽ không để anh bắt nạt em như vậy…"

Cậu vừa lầm bầm vừa than phiền, nói mãi một mình, Chu Ứng Xuyên nghe mà buồn cười.

"Anh đối xử với em không tốt sao?"

Hứa Đường bĩu môi, nghĩ một lúc.

"Khi anh đội lốt cừu thì cũng tốt."

Thế giới nhỏ của cậu lúc nào cũng khác biệt so với người thường, Chu Ứng Xuyên mỉm cười, cúi xuống hôn lên mắt cậu.

"Ngoan… ngủ thêm một chút đi."

Hơi thở và nhiệt độ cơ thể Chu Ứng Xuyên là thứ Hứa Đường đã quá quen thuộc, chúng gần như tách biệt cậu khỏi thế giới lạnh giá ngoài kia, khiến cơn rét mùa đông không thể chạm vào được. Hứa Đường khẽ rên vài tiếng, rồi lại thϊếp đi trong vòng tay anh.