Bọn họ thân mật ôm nhau, mỉm cười nhìn tôi mà không nhúc nhích.
Tôi hoảng sợ, sau khi bình tĩnh một chút thì thử chào hỏi với bọn họ: “Xin chào. Tôi là Số Không Một. Thật vui khi được làm quen với các người.”
Bọn họ vẫn nhìn tôi như vậy, cứ hệt như là không nghe thấy tôi đang nói gì vậy.
Tôi kiên trì tiếp tục đặt câu hỏi: “Các người tên là gì? Mấy thứ xinh đẹp chất trong phòng kia của các người là cái gì vậy? Có thể cho tôi một cái không?”
“Vì sao các người lại không trả lời tôi? Chu tiên sinh nói, sau khi nghe người khác nói tên xong thì nên lập tức báo ra tên của mình. Như vậy mới là lễ phép.”
“Phụt…” Vẻ mặt Chu tiên sinh trở nên kỳ lạ, miệng cũng phát ra âm thanh kỳ quái.
“Chu tiên sinh làm sao vậy? Anh không được khỏe à?”
Chu tiên sinh ôm bụng nói rằng mình không sao, anh ta chỉ bị tôi chọc cười mà thôi.
Tôi không rõ chuyện này thì có gì mà buồn cười.
Anh ta nói: “Số Không Một à, cái cậu thấy chỉ là ảnh chụp mà thôi, không phải người thật. Bọn họ sẽ không cử động được đâu.”
Nghe xong lời anh ta nói, tôi cẩn thận quan sát “ảnh chụp”, rồi nhận ra được một vài vấn đề.
Bởi vì dù có nhìn thế nào thì người nhỏ hơn kia cũng đều rất giống với Chu tiên sinh, chỉ là không có mặc áo blouse trắng, không đeo mắt kính mà thôi. Nhưng Chu tiên sinh đang ở trước mặt tôi rồi, không thể nào lại xuất hiện trên ảnh chụp kia được nữa.
Cho nên trong hai bọn họ, nhất định có một người là giả.
Chu tiên sinh dừng lại một chút, anh ta cầm ly nước lên uống một hớp rồi nói: “Không, ảnh chụp không phải là giả. Ảnh chụp là hình ảnh ghi lại cảnh tượng trong một khoảng thời gian nào đó của người và vật. Cậu có thể hiểu là như vậy đấy.”
“Đây là tấm ảnh tôi chụp vào rất lâu trước kia, người ôm tôi chính là anh tôi. Những “ thứ xinh đẹp” mà cậu nói kia chính là đèn nê ông, bảng hiệu của các loại cửa hàng… Bây giờ đã không thể nhìn thấy mấy thứ này trong nội thành nữa rồi. Đương nhiên, nơi này cũng còn rất ít người dùng ảnh chụp lỗi thời, kỹ thuật thực tế ảo đã…”
Chu tiên sinh càng nói càng nhỏ. Anh ta nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh.
“Số Không Một, hỏi tiếp đi. Cậu còn có rất nhiều điều muốn hỏi mà đúng không?”
Vì không khiến anh ta thất vọng, tôi vắt hết óc, cuối cùng hỏi ra một vấn đề: “… Đây là cái gì?”
Chu tiên sinh nhìn tôi, hệt như không hiểu được tôi đang nói tới thứ gì.