Cố Cẩn lập tức ôm cô chặt hơn, tim như vỡ vụn. Hắn khẽ lau nước mắt cho cô, rồi cúi xuống hôn lên khóe mắt đỏ hoe.
“Đều do anh. Anh sai rồi. Sau này tuyệt đối không cãi nhau với em nữa. Anh hứa đấy.”
Giọng hắn khàn khàn, ôm cô như sợ cô biến mất.
“Ừm…” Khương Minh Châu khẽ đáp, mang theo giọng mũi nghẹn ngào.
Giữa hai người, tình cảm lại lặng lẽ chảy xuôi, dịu dàng mà thấm đẫm yêu thương.
Đột nhiên, bụng cô kêu “ọc” một tiếng, phá tan không khí ngọt ngào.
Khương Minh Châu ngượng ngùng đẩy hắn ra, giơ tay với lấy đĩa salad trái cây bên cạnh, bắt đầu ăn.
“Ăn tạm lót bụng đi. Đợi anh hầm canh cho em.”
Cố Cẩn cười, lại ôm cô ngồi vào lòng, rồi nhẹ nhàng chạm mũi cô một cái.
“Em muốn ăn canh gà hầm sầu riêng.”
Cô vừa ăn vừa lơ đãng nói.
“Được!” Hắn đáp ngay không chút do dự.
Khi đã ăn được một nửa, Khương Minh Châu như chợt nhớ ra điều gì, quay sang nói: “À, hôm nay đạo diễn còn đang đau đầu chuyện tìm người đóng vai tiểu Thái tử đấy.”
Cố Cẩn xưa nay luôn giám sát sát sao mọi công việc của cô. Những chuyện lớn nhỏ trong đoàn phim, hắn đều biết rõ.
“Em thấy mấy đứa trẻ diễn viên đó thế nào?”
Hắn hỏi, bởi hắn biết từ trước tới nay cô không hề thích trẻ con.
“Cũng không biết nữa…”
Khương Minh Châu nhíu mày: “Bình thường em không thích trẻ con thật, nhưng cậu bé đó… em không ghét nổi. Thậm chí còn thấy mềm lòng.”
“Có phải… đây là điều người ta gọi là duyên từ kiếp trước không?”
Cô nghiêng đầu, hỏi hắn như thể chỉ để tìm một lời giải thích.
Cố Cẩn nhìn cô, tim khẽ run lên. Hắn giơ tay, dịu dàng lau đi vết salad bên mép cô.
“Bảo bối nói rất đúng.”
“Đừng có động tay động chân!”
Cô đỏ mặt, đẩy tay anh ra: “Em còn đang ăn mà!”
Đợi đến khi ăn gần hết đĩa salad, Khương Minh Châu như vô tình buột miệng: “Thật ra… nếu sinh được một đứa bé đáng yêu như vậy, chắc cũng không tệ lắm.”
Lời nói ấy khiến tim Cố Cẩn khựng lại.
Hắn định mở miệng nói gì đó thì chuông WeChat đặc biệt vang lên, âm báo chỉ dành cho những liên hệ cực kỳ quan trọng.
Hắn mở điện thoại…
Một phút… rồi hai phút…
Không ai biết tin nhắn kia viết gì. Chỉ biết rằng nét mặt Cố Cẩn dần trở nên nặng nề, khí áp quanh người hắn như hạ thấp, mang theo cảm giác áp lực dữ dội.
“Bảo bối…” Hắn đột nhiên lên tiếng, giọng trầm thấp.
“Nam chính trong bộ phim này… có phải đã bị thay rồi không?”
Linh cảm phụ nữ luôn nhạy bén, Khương Minh Châu bỗng cảm thấy không nên trả lời câu này.
Nhưng… nếu Cố Cẩn đã hỏi, tức là hắn đã biết rồi.
Dù sao, hắn cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim. Việc thay đổi diễn viên chính, phía đạo diễn kiểu gì cũng phải thông báo với hắn một tiếng.