Kết quả là bị bắt quả tang.
“Tiền Tiểu Đa!” Cô giáo tiếng Anh đập mạnh cái lau bảng xuống bàn, làm tung lên một đám bụi phấn. Bạn học ngồi bàn đầu vội lấy tay che mũi.
“Trong giờ học không lo nghe giảng, em dám ngồi đây ngủ hả!”
Tiếng quát giận dữ kéo Tiền Tiểu Đa khỏi cơn mơ. Vừa ngẩng đầu mở mắt, cô đã thấy cô giáo tiếng Anh đang trừng mắt nhìn mình.
Tiền Tiểu Đa biết mình ngủ gật trong lớp là sai, giờ lại bị cô giáo bắt được nên nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu, ngoan ngoãn chịu mắng.
Tiếc là, tính cô giáo tiếng Anh này thật sự không tốt. Mắng Tiền Tiểu Đa một trận vẫn chưa đủ, mắng xong, cô ta chỉ tay ra cửa: “Đã thích ngủ như vậy thì còn đến lớp làm gì? Ra ngoài! Ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”
Tiền Tiểu Đa nhíu mày, bĩu môi, rũ vai bước ra khỏi lớp học dưới cái nhìn của cả lớp.
Cô giáo tiếng Anh nhìn theo bóng lưng Tiền Tiểu Đa, hừ lạnh một tiếng, rồi quay lại nói với các học sinh khác trong lớp: “Ai không muốn nghe giảng thì cứ ra ngoài đứng chung với Tiền Tiểu Đa.”
Cô giáo nổi giận, cả lớp không ai dám hó hé tiếng nào.
Cô giáo nói tiếp: “Bố mẹ gửi các em đến đây là để học hành, các em phải xứng đáng với học phí họ bỏ ra! Đừng học theo một số bạn đến lớp không lo học, chỉ tổ lãng phí tiền bạc!”
Đúng vậy, trong mắt cô giáo tiếng Anh, hạng như Tiền Tiểu Đa chính là loại lãng phí tiền bạc. Quan trọng nhất là, cô còn nghèo, làm gì có tiền mà lãng phí.
Khai giảng mấy ngày rồi mà học phí chưa đóng, lại còn ngồi trong lớp không học hành chỉ biết ngủ, cô giáo tiếng Anh thật sự cảm thấy Tiền Tiểu Đa không cần thiết phải ngồi trong lớp nữa.
Đó cũng là lý do chính vì sao cô ta lại nổi giận đến thế khi thấy Tiền Tiểu Đa ngủ gật, đuổi thẳng cô ra khỏi lớp.
Tuy nhiên, ngay lúc cô giáo tiếng Anh định tiếp tục bài ca giáo huấn, thầy hiệu trưởng đột nhiên đi tới gõ cửa lớp, cắt ngang lời cô.
Cô giáo tiếng Anh thấy hiệu trưởng thì lập tức dừng lại.
“Thưa hiệu trưởng, có việc gì không ạ?”
Thầy hiệu trưởng cười nói với cô giáo: “Em nào là Tiền Tiểu Đa vậy cô, phiền cô cho em ấy ra ngoài một lát, có người tìm.”
Lúc này, mọi người mới chú ý thấy, đi sau thầy hiệu trưởng còn có hai người nữa.
Một nam một nữ. Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt, giày da đen bóng. Người phụ nữ mặc váy dài màu đen, đi giày cao gót, khuôn mặt trang điểm tinh tế. Cách ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người trong thôn này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô giáo tiếng Anh ngẩn người, đột nhiên không biết phải mở lời thế nào.
Đúng lúc này, Tiền Tiểu Đa đang bị phạt đứng ngoài hành lang lên tiếng: “Cháu là Tiền Tiểu Đa đây, hai vị là...?”
Hai người kia nghe thấy tiếng liền quay người lại, nhìn thấy cô bé đang đứng ở cửa.
Cô bé rất gầy, gầy đến mức trông thật mỏng manh. Cô mặc bộ đồng phục đã giặt đến bạc màu, đứng đó nhìn họ đầy nghi hoặc.
Sau một thoáng im lặng, người phụ nữ đột nhiên đỏ hoe mắt, nói với Tiền Tiểu Đa: “Tiểu Đa, mẹ là mẹ của con đây!”
Lời vừa nói ra, cả lớp lập tức xôn xao hẳn lên.
“Trời ơi, Tiền Tiểu Đa vậy mà có bố mẹ!”
“Nhỏ đó không phải mồ côi sao? Tớ nghe nói hồi nhỏ nó bị nhặt về mà!”
“Đúng rồi, đúng rồi! Tớ ở cùng thôn với nó nè, mọi người đều bảo tại nhà nó thấy nó là con gái nên vứt đi, sau này ông Tiền Chột tốt bụng mới nhặt nó về.”
Nhưng không ai ngờ được Tiền Tiểu Đa không phải bị vứt bỏ. Thậm chí, bố mẹ ruột của cô còn tìm đến tận nơi. Nhìn cách ăn mặc này, có vẻ gia đình điều kiện cũng không tồi?
Khỏi phải nói đám học sinh kinh ngạc đến mức nào, ngay cả cô giáo tiếng Anh bây giờ cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Trong văn phòng.
Chú hai Tiền đứng trước mặt Tiền Tiểu Đa, mắt hoe đỏ nhìn cô: “Bố mẹ là bố mẹ ruột của con.”
“Ồ.” Tiền Tiểu Đa đáp lại một tiếng, có chút không tự nhiên.