Nữ Chính Có Trăm Cách “Nấu” Quỷ

Chương 12: Người chồng thâm tình

Nhưng càng như vậy, Triệu Quế Anh lại càng không dám mở cửa.

Trong lòng bà ta có chút sợ hãi, bắt đầu hoảng hốt. Không nghĩ đến chuyện mở cửa nữa mà quay sang gọi lớn cậu con trai đang ngủ ở phòng bên cạnh: “Đại Phong, Đại Phong!”

Tiếc là dù Triệu Quế Anh có hét to đến đâu, Tiền Đại Phong ngủ ngay phòng kế bên vẫn không hề nghe thấy. Ngược lại, sau tiếng gọi của bà ta, tiếng gõ cửa càng gấp gáp hơn. Nhanh đến mức Triệu Quế Anh có cảm giác người bên ngoài không còn gõ nữa, mà là đang đập cửa thật mạnh! Cứ như thể, chỉ cần đối phương gõ đủ nhanh, dùng đủ sức là có thể phá tung cánh cửa này vậy.

Thực tế, đây không phải là ảo giác của Triệu Quế Anh.

Bởi vì cánh cửa chính của gian nhà chính dưới lực gõ dồn dập mạnh mẽ này đã bắt đầu phát ra tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, cánh cửa cũng bắt đầu rung lắc.

Điều này làm Triệu Quế Anh sợ chết khϊếp, không nghĩ ngợi gì thêm, bà ta định chạy sang phòng con trai Tiền Đại Phong.

Đã gọi ở gian nhà chính không được thì bà ta vào tận phòng gọi!

Trong tình huống này, nhất định phải gọi con trai dậy bằng được!

Nhưng ngay khi Triệu Quế Anh vừa xoay người định chạy sang phòng Tiền Đại Phong, người bên ngoài vốn chỉ gõ cửa mà không lên tiếng, cuối cùng cũng cất lời.

Người đó nói: “Là anh đây, Quế Anh, mau mở cửa!”

Ban đầu, Triệu Quế Anh thực sự không nhận ra đó là giọng của ai.

Nhưng vì đối phương cuối cùng đã ngừng gõ cửa và lên tiếng, trái tim hoảng loạn của bà ta cũng tạm ổn định đôi chút. Thế là, Triệu Quế Anh hỏi lại một câu: “Anh là ai thế?”

Người kia rõ ràng cũng không ngờ Triệu Quế Anh lại không nhận ra giọng mình.

Vì vậy, bên ngoài cửa im lặng mất vài phút. Một lúc sau, Triệu Quế Anh mới nghe thấy người kia trả lời: “Là anh đây mà, Quế Anh, anh về rồi.”

Câu nói “Anh về rồi” cuối cùng cũng khiến Triệu Quế Anh lục tìm trong ký ức xa xôi, nhớ ra nguồn gốc của câu nói này. Cũng khiến bà ta cuối cùng nhận ra người đang đứng bên ngoài rốt cuộc là ai! Nhưng chính vì nhận ra, bà ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.

Không vì lý do gì khác, bởi vì bao nhiêu năm nay, người nói chuyện với bà ta như thế, chỉ có người chồng đã mất hơn hai mươi năm của bà ta - Tiền Hồng Binh!

Giữa đêm hôm khuya khoắt, người chết hơn hai mươi năm tìm đến tận cửa, là ai cũng phải sợ hết hồn!

Ngay cả khi người đó là chồng mình!

Triệu Quế Anh lúc này sợ đến mức toàn thân run rẩy, mặt không còn giọt máu.

Tiếc là, Tiền Hồng Binh bên ngoài không hề nhận ra điều này. Ông ta tiếp tục gõ cửa đều đặn, miệng vẫn gọi: “Quế Anh, anh về rồi, em mau mở cửa ra!”

Triệu Quế Anh tỏ rõ, bà ta không hề muốn mở cửa cũng không hề muốn Tiền Hồng Binh đã chết hơn hai mươi năm quay về!

Trong mắt Triệu Quế Anh, đó không còn là chồng bà ta Tiền Hồng Binh nữa, mà là ma!

Triệu Quế Anh thực sự không hiểu nổi, người đã chết hơn hai mươi năm rồi, trước đây chẳng thấy tìm về bao giờ, sao lại đúng vào đêm nay đột ngột quay về như vậy chứ?

Tiền Hồng Binh bên ngoài vẫn đang gọi cửa, Triệu Quế Anh tuyệt đối không thể nào đi mở cánh cửa này. Bà ta không những không mở, ngược lại còn hét lên một tiếng thất thanh rồi lao thẳng đến phòng con trai Tiền Đại Phong!

“Đại Phong, Đại Phong...”

Tiếng kêu thảm thiết và chói tai vang vọng khắp căn nhà, cùng với tiếng đập cửa điên cuồng của Triệu Quế Anh. Nhưng kỳ lạ là, Tiền Đại Phong ngủ trong phòng dường như không hề nghe thấy, không có chút phản ứng nào.

Thậm chí, giữa cơn hoảng loạn sợ hãi, Triệu Quế Anh còn nghe thấy tiếng ngáy ngủ say sưa vọng ra từ trong phòng.

Mãi cho đến khi Triệu Quế Anh đập cửa đến mỏi cả tay, gọi đến khản cả cổ, bà ta mới phải thừa nhận sự thật này.

Không biết người chồng đã chết hơn hai mươi năm đột nhiên tìm đến tận cửa của bà ta đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho phòng của con trai Tiền Đại Phong hoàn toàn không nghe thấy chút động tĩnh nào bên ngoài.