Lực ôm trong lòng bất giác siết chặt hơn một chút, Úc Sở nhắm mắt lại.
…
Giang Vô bị tiếng thông báo liên tục hiện lên từ Quang Não đánh thức.
Cậu hơi bực bội, nhưng sau khi xác nhận người trong lòng, tâm trạng lại tăng vọt trở lại.
Tin nhắn Quang Não được mở ra, gương mặt đùng đùng nổi giận của vị hôn phu nguyên chủ, Clarence, hiện lên: "Giang Vô, có phải cậu bắt Úc Sở đi không, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi và cậu ta không có quan hệ gì cả!"
"Cậu có thể đừng ghen tuông như vậy được không, tôi chỉ xem cậu ta như một học viên xuất sắc của trường quân đội..."
Giang Vô sững người một lát, không đợi Clarence nói xong đã ngắt kết nối, sau đó một nút cho vào danh sách đen, thế giới lập tức yên tĩnh.
"Hửm?"
Động tĩnh lớn như vậy, Úc Sở đương nhiên cũng tỉnh, trong lòng còn có chút thấp thỏm không yên.
Đuôi mắt cậu ta vẫn còn vương một vòng hồng nhuận, một bên má bị đè hơi đỏ, cánh môi đỏ như hoa hồng, đôi mắt màu nhạt tròn xoe như hạt châu ánh lên vẻ long lanh.
Giang Vô chỉ cần nhìn thấy mặt cậu ta là có thể ném Clarence ra sau đầu.
Giống như đang ôm một con búp bê hình người xinh đẹp yêu thích.
Cậu tâm trạng cực tốt nâng cằm Úc Sở lên, hôn lên cánh môi đang hé mở kia.
Không hổ là nhân vật chính thụ trong tiểu thế giới, chỗ nào cũng thơm.
"Ưʍ... Điện hạ... Ca ca?"
Úc Sở rõ ràng không ngờ phản ứng đầu tiên của Giang Vô sau khi ngắt kết nối là hôn cậu ta.
Cậu ta rất nhanh đã giành thế chủ động, cạy mở môi răng Giang Vô, quấn lấy đầu lưỡi cậu.
Tiếng nước vang lên trong phòng, Úc Sở ôm lấy eo Giang Vô, không ngừng làm nụ hôn sâu thêm.
Một nụ hôn kết thúc, Giang Vô có chút động lòng.
"Ca ca, chúng ta..."
Úc Sở híp mắt lại, giống như mèo con ăn vụng, vẫn chưa thỏa mãn.
Cậu ta cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Vô, khi nhận ra đối phương có ý muốn tiếp tục sâu hơn, ngón tay liền luồn vào từ dưới vạt áo.
Làn da mịn màng dính vào đầu ngón tay, như có lực hút khiến Úc Sở không thể buông ra được nữa.
“Thượng tướng Clarence đã đến thăm!”
Một tiếng thông báo máy móc vang lên, khiến hai người sắp tiến thêm một bước nữa buộc phải dừng lại.
Mặt Giang Vô đen lại.
Sắc mặt Úc Sở cũng trở nên không tốt.
"Dậy đi."
Giang Vô liếc Úc Sở một cái.
Úc Sở cắn môi, miễn cưỡng đứng dậy.
“Thượng tướng nói không gặp được ngài sẽ không rời đi.”
Quang Não truyền đến tin nhắn của quản gia máy móc.
Nguyên chủ đã cho Clarence đặc quyền, cho phép hắn ra vào nhà mình bất cứ lúc nào.
Giang Vô nhíu mày, mở Quang Não, hủy bỏ toàn bộ đặc quyền đã cấp cho Clarence trước đó, sắc mặt mới khá hơn một chút.
Quần áo ban đầu của Úc Sở nhàu nhĩ rõ ràng không thể mặc được nữa.
Dưới sự sắp xếp của Giang Vô, cậu ta tạm thời mặc quần áo của Giang Vô.
Úc Sở chỉ cao hơn Giang Vô nửa cái đầu, dáng người cậu ta không lớn, mặc quần áo của Giang Vô tuy hơi chật một chút, nhưng cũng không đến nỗi quá kỳ cục.
"Ca ca..."
Úc Sở dường như không quen lắm với bộ quần áo đắt tiền, chất liệu tinh xảo này.
"Mua cơ giáp xong, bảo họ đưa cậu đi đặt may thêm ít quần áo nữa."
Giang Vô lười biếng dựa vào tường, xem toàn bộ quá trình Úc Sở thay quần áo, càng nhìn sự hài lòng trong mắt càng tăng lên.
"Như vậy có hơi nhiều quá không."
Úc Sở dè dặt nói.
"Ca ca không thiếu chút tiền này, sửa soạn bản thân cho đẹp một chút, hửm?"
Giọng Giang Vô trầm thấp đầy từ tính, sắc mặt Úc Sở tức thì gợn sóng.
Chênh lệch chiều cao của bọn họ vừa đúng, Úc Sở chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn lên môi Giang Vô.
Đợi đến khi cả hai đều sửa soạn xong đi xuống, Clarence đã đợi có chút mất kiên nhẫn rồi.
"Giang Vô…"
Giọng Clarence ngừng lại, nhìn thấy Úc Sở phía sau Giang Vô.
Đuôi mắt thanh niên vẫn còn vương nét hồng nhuận, như đóa hoa vừa hé nụ, thanh thuần diễm lệ, ánh mắt khi nhìn sang như lưỡi câu quyến rũ người.