Hắn chống tay lên khung cửa, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt tràn đầy áp lực lạnh lẽo nhìn thẳng vào đám nam nhân đối diện.
Bình thường Trình Diệp Nhiên luôn tỏ ra ôn hòa, nhưng khi thật sự nghiêm khắc lại vô cùng đáng sợ, khiến nỗi sợ sâu trong lòng đám người kia bị kích phát, liên tục lùi về phía sau.
Tưởng rằng hắn sẽ ra tay đánh người, nào ngờ hắn lại nở một nụ cười tiêu chuẩn thường dùng để “tiếp khách”: “Buổi tham quan hôm nay đến đây thôi, mời các vị trở về.”
Đám nam nhân vây xem ngẩn ra, qua vài giây mới có người lên tiếng: “Bọn ta nói mấy lời này cũng là vì tốt cho ngươi. Phu lang mới cưới thì phải dạy dỗ, không thì không áp được, sau này sẽ bị người ta cười chê là sợ phu lang.”
“Các ngươi đang giẫm lên cửa nhà ta đấy, tránh ra đi.” Trình Diệp Nhiên cúi người định nhấc tấm cửa rơi trên đất, lúc này mọi người mới để ý chỗ mình đứng, lập tức nhảy tránh xa.
Hắn dùng hai tay nhấc tấm cửa, hất qua lại vài cái, làm đám đất cát bám trên đó bay tung tóe lên người đám người đang vây quanh, bám đầy mặt mũi quần áo bọn họ.
Hắn vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, nhìn họ nói: “Ồ, xin lỗi nhé, ta không cố ý đâu. Các vị sẽ không trách ta chứ?”
Đám người vây xem nhìn hắn mà cứng họng, rõ ràng muốn nổi giận, nhưng đối mặt với nụ cười ấy lại chẳng thể nào phát tác, đành lặng lẽ giải tán.
Khi hắn quay lại nhà, thấy Thẩm Vân Đường đang trải rơm khô lên giường. Chăn đệm cũ đã bị y vứt xuống đất, gom chung với đống rác rưởi.
Đống chăn đệm ấy hắn vừa nhìn qua đã biết, đem cho ăn mày còn bị chê. Bông bên trong đã mốc meo, vón cục lại, dù có giặt mấy lần cũng không sạch nổi.
Không trách Thẩm Vân Đường lại coi chúng là rác mà vứt đi.
Trình Diệp Nhiên mở vali của mình, lấy ra một tấm chăn, ném cho Thẩm Vân Đường: “Ngươi tạm thời trải cái này lên trước đi, mai ra ngoài xem có ai bán chăn không, mua một cái về.”
“Dạo này không phải kỳ phiên chợ đâu, mười lăm tháng này mới có chợ. Đến lúc đó thì theo người trong thôn cùng ngồi xe trâu của Lý bá mà đi.” Thẩm Vân Đường biết Trình Diệp Nhiên chắc chưa từng ra khỏi cửa, chắc chắn cũng không biết thị trấn cách đây bao xa, càng không tin hắn chịu tự đi bộ, đến lúc mệt vẫn là y khổ.
“Mười lăm tháng này?” Trình Diệp Nhiên đếm ngón tay, còn ba ngày nữa: “Cũng được, dù sao dạo này trời không lạnh lắm, chúng ta là hai gã trai tráng, chen nhau một chút cũng đủ ấm.”
Thẩm Vân Đường do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi... có tiền không?”
“Tiền à?” Trình Diệp Nhiên theo phản xạ định móc điện thoại. Hắn làm minh tinh bao năm, đã tích góp cả trăm triệu, lại còn là thiếu gia nhà giàu, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn như thế.
Nhưng hắn nhanh chóng nhớ ra Thẩm Vân Đường nói là tiền ở thời cổ đại.
Hắn thấy trong phòng có cái tủ nhỏ, đi tới mở ra, bên trong có một xâu tiền đồng và hai mảnh bạc vụn, ngoài ra còn có một đống giấy rách bị chuột gặm.
Hắn dùng một ngón tay móc xâu tiền ra, rồi nhặt hai miếng bạc, giơ lên trước mặt Thẩm Vân Đường lắc lắc: “Chỉ có ngần này, đủ không?”
Thẩm Vân Đường đếm sơ qua, bạc vụn khoảng hai lượng, tiền đồng cũng được hơn trăm văn, so với tưởng tượng của y thì Trình Diệp Nhiên có vẻ khá dư dả.
Y gật đầu: “Đủ.”
Trình Diệp Nhiên liền ném cả bạc lẫn tiền cho y, còn không quên trêu chọc: “Giờ ngươi là phu lang của ta rồi, tiền đương nhiên là do ngươi quản.”
Thẩm Vân Đường sững sờ, một lúc lâu vẫn chưa phản ứng lại, chỉ vào mình hỏi: “Ta quản? Ngươi chắc chứ?”
Kiếp trước y lấy Hạ Tiểu Ngũ, nhà họ giàu là thế mà chưa từng cho y một đồng. Y muốn gì cũng không dám mở miệng, bình thường ăn một bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt người Hạ gia. Ấy vậy mà Trình Diệp Nhiên lại dứt khoát đem toàn bộ gia sản giao cho y sao?