Chậm Rãi Yêu Em

Chương 7: Một ngày ốm nhẹ

Cơn mưa đêm qua chẳng lớn, nhưng rét buốt lạ kỳ. Sáng hôm sau, Trình Duyệt tỉnh dậy với cái đầu nặng như đá và cổ họng khô rát. Mắt mờ mịt, tay chân rệu rã, cậu chống tay ngồi dậy, mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng.

Nhà không có ai. Cha mẹ và em trai đều đã ra ngoài,đi đâu hay có về tối nay không cậu cũng không biết nữa, nhà chỉ còn lại mình cậu. Trình Duyệt ôm đầu, chậm rãi bước xuống giường. Khi cầm điện thoại lên để xin nghỉ học, tin nhắn của Tống Khải Minh đã xuất hiện:

“Trời lạnh,em nhớ mặc ấm.”

Cậu nhìn dòng chữ ấy rất lâu.

Tống Khải Minh chẳng bao giờ hỏi han nhiều, cũng không hề dạy bảo hay yêu cầu gì. Nhưng sự quan tâm đó, dù rất nhẹ nhàng, lại khiến trái tim Duyệt lỡ nhịp. Có phải vì anh biết cậu sẽ không nhờ vả ai? Hay là vì anh thực sự quan tâm đến sức khỏe của cậu?

Trình Duyệt nhắn lại một chữ “Vâng”, rồi nằm vật xuống, cuốn người trong chăn.

Cả ngày hôm đó cậu không ra khỏi phòng. Ăn qua loa mấy viên kẹo bạc hà, uống nước nóng rồi ngủ thϊếp đi từng cơn ngắn. Mỗi lần tỉnh lại, đều thấy tim mình đập hơi lạc nhịp, như thể đang chờ một điều gì đó.

Đến khoảng chiều tối, khi Trình Duyệt đang ngủ mơ màng thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, kéo cậu về thực tại.

“Trình Duyệt? Là anh.”

Cậu mở mắt, loạng choạng ngồi dậy, khó khăn mới kịp nhận ra giọng nói đó. Không thể tin được, là Khải Minh sao?

Trình Duyệt lúng túng, vội vàng lau mặt. Cậu vội vã đến bên cửa.

Cậu không thể hiểu nổi sao anh lại biết mình ốm và sao lại đến được tận đây. Nhưng trước khi kịp hỏi, Tống Khải Minh đã bước vào và nhìn cậu với ánh mắt quan tâm, làm cậu có cảm giác như mình vừa bị “bắt quả tang”.

Tống Khải Minh đặt túi giấy xuống bàn, bên trong là cháo nóng, thuốc và khăn ấm. Anh nhìn cậu, đôi mắt đầy sự lo lắng:

“Sao không nói gì? Em cảm thấy thế nào rồi?”

Trình Duyệt ngây người, trong đầu vẫn đang cố lý giải vì sao anh lại xuất hiện ở đây. Chắc chắn là cậu chưa từng nói gì với anh về bệnh cũng như địa chỉ nhà. Cậu thử cười nhẹ, nhưng không thể giấu được sự mệt mỏi.

“Em không sao. Chỉ cảm nhẹ thôi. Anh... sao biết em ở đây?”

Tống Khải Minh thoáng im lặng, sau đó mỉm cười nhìn Trình Duyệt một cách đầy tự nhiên, như thể điều này không có gì lạ.

“Lần trước, em từng nói rằng nhà mình gần công viên XYZ, lúc nào anh muốn tìm thì có thể đến đó. Hôm nay anh không thấy em ghé qua. Thấy lạ, nên qua xem em thế nào.”

Trình Duyệt nhìn anh, không ngờ một câu vô tình như vậy lại bị anh để ý đến và nhớ lâu như vậy. Một cảm giác gì đó vỡ ra trong lòng, vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Cậu nhìn Tống Khải Minh một lát, rồi lặng lẽ dẫn anh đến phòng mình.

Tống Khải Minh không hỏi nhiều nữa, anh đặt bát cháo gần Duyệt, nhẹ nhàng:

“Em ăn chút đi, uống thuốc xong nghỉ ngơi. Anh ở đây một lát, không phải lo gì đâu.”

Trình Duyệt nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ kỳ. Những câu nói đơn giản của Tống Khải Minh không chỉ là sự quan tâm mà còn là sự thừa nhận. Cậu, dù chỉ là một người bình thường, lại được ai đó chăm sóc như vậy.

“Cảm ơn anh... ” Trình Duyệt khẽ nói, rồi cầm bát cháo lên ăn từng muỗng một, thậm chí quên luôn cả việc mình đang bệnh.

Tống Khải Minh chỉ ngồi đó, nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng. Anh không cần nói gì thêm. Trong không gian yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và hơi ấm từ bát cháo khiến Trình Duyệt cảm thấy mình không còn cô đơn.

Trình Duyệt ăn xong, tựa đầu vào gối, mắt dần mơ màng. Tống Khải Minh ngồi xuống cạnh giường, gật nhẹ như thể muốn chắc chắn rằng cậu sẽ ngủ an yên. Đêm ấy, sự yên bình bao phủ căn phòng, và Trình Duyệt cuối cùng cũng thϊếp đi trong anh mắt của sự quan tâm vô điều kiện.