Ngu Huyễn đành phải đặt đứa trẻ sang một bên, dịu giọng dặn dò: “Ca ca bị thương nặng, lát nữa dù nhìn thấy gì cũng không được cử động lung tung, không được khóc lóc om sòm.”
Ứng Trưởng Lạc vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Ngự y thực không cách nào cởi bỏ được y phục đã bị máu huyết làm dính chặt vào miệng vết thương, đành phải cắt bỏ toàn bộ, lại dùng dược tửu cẩn thận tẩy rửa khử trùng.
Ứng Trưởng Lạc đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng vẫn vì ở cự ly gần nhìn thấy nhiều thương tích như vậy mà sợ đến trợn tròn hai mắt.
Trên lưng đầy vết roi, có sâu có nông, vết sâu nhất thậm chí thấy được cả xương trắng, vết nông nhất cũng rách da chảy máu. Dưới những vết thương mới này còn có thể thấy được vết roi cũ hằn lại, thương tích mới chồng lên vết cũ, thực sự khủng khϊếp!
Hai chân, vùng ngực bụng cũng chi chít vết sẹo, vết do đao kiếm cắt, vết do lạc thiết nung bỏng, vết do côn gỗ đánh... ngay cả hai bàn chân cũng đầy vết cước lạnh.
Ứng Trưởng Lạc không tài nào tưởng tượng nổi, một hài tử làm sao có thể chịu đựng được nhiều sự tra tấn mất nhân tịn đến thế?
[Hu hu hu trời ơi, nếu là ta bị đánh thành thế này, thà rằng một đao kết liễu cho thống khoái còn hơn, trời ơi hít hít hít hít.]
Chúng ngự y chuyên tâm xử lý thương thế, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn Ứng Trưởng Lạc, lòng thầm nghĩ, quả nhiên lời đồn không giả, thật đúng là thần kỳ.
Ánh lệ lóe lên trong mắt Ngu Huyễn, nhưng lại lập tức khôi phục vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ là càng siết chặt hai bàn tay của Tiêu Thừa Khởi hơn.
Khi ngự y dùng kim khâu lại những miệng vết thương sâu hơn, Tiêu Thừa Khởi bị đau đến hoàn toàn tỉnh táo trở lại, nhưng y vẫn cắn chặt răng, không hề hé một lời.
[Ôi trời, hắn hắn hắn tỉnh rồi, thế mà cũng không kêu lên tiếng nào, quá lợi hại đi! Nếu là ta, chắc chắn kêu còn thảm thiết hơn cả heo bị chọc tiết, có thể lật tung cả nóc nhà! Không, nếu là ta, ta chọn thăng thiên tại chỗ luôn!]
Ở cự ly gần nhìn xử lý loại thương tích này, thị giác bị tác động quá lớn, toàn bộ quá trình Ứng Trưởng Lạc đều nhăn mặt nhíu mày nắm chặt hai tay nhỏ bé, tựa như chính mình đang phải chịu đau vậy.
Tuyên Bình Hầu lại biết hài tử này đã sớm tỉnh lại rồi, những lời bọn họ vừa nói ban nãy, chắc chắn tiểu tử này đều đã nghe thấy hết.
Từ nhỏ Tiêu Thừa Khởi đã tiếp nhận huấn luyện tử sĩ, mà điều đầu tiên tử sĩ học được chính là làm cách nào nhanh chóng tỉnh lại từ trạng thái hôn mê.
Chúng ngự y xử lý xong thương thế, để lại một đống thuốc men, căn dặn cách sử dụng.
Trước khi rời đi lại nói, không cần lo lắng, hài tử này quanh năm luyện võ nên căn cơ tốt hơn người thường, những vết thương này cũng đều là thương tích ngoài da, không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một tháng là có thể hoàn toàn bình phục, nói những lời đại loại như vậy xong, cuối cùng mới cáo lui.
Ứng Trưởng Lạc nghe xong cũng thấy an lòng, hiện tại nghĩa huynh chính là tâm can bảo bối của nương thân, y khá hơn, nương thân mới có thể vui vẻ.
Chúng ngự y vừa rời đi, Ngu Huyễn lập tức nhẹ nhàng vuốt trán Tiêu Thừa Khởi, nghẹn ngào nói:
“Hài tử đừng sợ, ta và nương thân con là tri kỷ nhiều năm, về sau ta chính là nương thân của con. Trước kia đã để con phải chịu quá nhiều khổ cực, nương thân sẽ từ từ bù đắp cho con.”
Tiêu Thừa Khởi chỉ nhìn thẳng vào ngọc bội trong tay Ngu Huyễn, giọng nói yếu ớt không còn hơi sức: “Trả, trả lại cho ta.”
Hai tay Ngu Huyễn run run đeo lại ngọc bội cho y, nhận chén nước đường ấm nóng do Tuyên Bình Hầu đưa tới, vô cùng kiên nhẫn đút cho y uống từng chút một.
Ban nãy trị thương đổ quá nhiều mồ hôi, Tiêu Thừa Khởi đã sớm khát đến không chịu nổi, môi cũng khô nứt nẻ cả ra, sau khi uống nước đường, tinh thần lập tức khá hơn nhiều.
Ứng Trưởng Lạc cứ nằm sấp bên cạnh nhìn, thuận tiện vào hệ thống ăn dưa xem xem quan hệ giữa nương thân và công chúa Bắc Địch rốt cuộc tốt đến mức nào:
[Để ta xem xem nào, hóa ra nương thân và Chân Châu di di cũng là không đánh không quen biết nha!]
[Wow wow, hai người dẫn binh giao chiến rất nhiều lần, sau đó kết thành đồng minh... Chân Châu di di cứu nương thân ba lần, nương thân cứu Chân Châu di di hai lần! Mối quan hệ này, quả thực còn thân hơn cả tỷ muội ruột thịt!]
Tuyên Bình Hầu nghĩ thầm: Tiểu tử thúi, lúc này con đừng có giúp nương thân con hồi tưởng quá khứ nữa, hôm nay còn chưa đủ làm khổ phụ thân con sao.
[Trời, ta nhìn thấy cái gì thế này!!! Ha ha ha ha ha ha Chân Châu di di thật nhiệt tình phóng khoáng quá đi, không hổ là Lang Vương thảo nguyên! A a a không không không, các người lại còn... Đây là thứ ta có thể xem sao??]
Tuyên Bình Hầu bất giác dỏng tai lên, gần như nín thở lắng nghe.