Omega vẫn đang nói gì đó, nhưng Cơ Liêu không có tinh lực để nghe thêm.
Mùi pheromone thoang thoảng ở chóp mũi, trong miệng có cảm giác như đang cắn một quả vải ngọt ngào, thịt quả trắng nõn, non mềm và tươi mát. Chỉ cần dùng chút lực, răng cửa cắn nát thịt quả, sẽ có nước quả chảy ra…
Không đúng! Không nên nghĩ như vậy.
Bản năng bạo ngược và chiếm hữu của Alpha đang điên cuồng gào thét. Trong đầu Cơ Liêu tràn ngập những ảo tượng hung ác, lúc lại muốn đến gần Omega vô ý vô tứ kia, lúc lại thấy bực bội với suy nghĩ của bản thân.
Người luôn bình tĩnh và tự chủ như cô, từ khi nào lại mất kiểm soát như vậy?
Cơ Liêu bồn chồn nắm chặt tay vịn cầu thang. Lan can cũ kỹ lay động, phát ra tiếng “kẽo kẹt”.
Mục Thâm Thâm hơi kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn cổ tay Cơ Liêu bởi vì dùng lực quá mạnh mà nổi gân xanh.
Alpha trẻ tuổi có pheromone cực kỳ phù hợp với Mục Thâm Thâm đang gian nan chịu đựng, một tay nắm chặt lan can, tay kia ấn mạnh vào Thái Dương.
Ngay cả khi đối mặt với khát vọng của bản năng nguyên thủy nhất, tiểu Alpha này vẫn có thể duy trì thể diện, không có bất kỳ hành vi nào quá giới hạn, chỉ kiên nhẫn chịu đựng… Mặc kệ là nhíu mày hay cổ tay nổi gân xanh, đều có chút gợi cảm.
Mục Thâm Thâm nhìn Cơ Liêu từ trên xuống dưới, ánh mắt lần đầu tiên thay đổi.
Cô vốn chỉ cho rằng tiểu Alpha trông ưa nhìn, đem về nhà để chuyên môn an ủi cô trong kỳ phát tình là lựa chọn không tệ, còn tốt hơn là liên hôn với những Alpha mà cô không buồn cho nhiều một ánh mắt.
Song, hiện tại… Mục Thâm Thâm bỗng phát hiện tiểu Alpha này rất thú vị, đặc biệt là dáng vẻ kìm nén kia, vô cùng quyến rũ. Bộ dạng nghiêm túc, đoan trang, làm người ta không nhịn được muốn nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của cô.
Lông mi dài cong vυ't của Mục Thâm Thâm hơi rũ xuống, đôi mắt mèo lộ ra tia lạnh lùng của người từ trên cao nhìn xuống, cô vô thức liếʍ môi.
Mùi pheromone phiền hà kia dường như lại thay đổi. Cơ Liêu nhéo nhéo giữa mày, tự hỏi tại sao Omega kia không thể ngoan ngoãn một chút.
Không thể để Omega này tiếp tục ở đây.
Cơ Liêu cảm nhận rõ ràng nhịp thở của mình đang trở nên nhanh hơn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện không hay.
Cơ Liêu ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong như cũ, giọng nói trầm ổn: “Để tôi đưa cô đi.”
Mục Thâm Thâm chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ, hỏi: “Cái gì?”
“Cô không thể ở đây.” Cơ Liêu lạnh nhạt nói, không chút do dự: “Tôi không thể ở cùng một Omega không rõ lai lịch và đang gần tới kỳ phát tình.”
Mục Thâm Thâm mờ mịt, cố tỏ ra đáng thương: “Nhưng… Nhưng tôi đâu có lừa em.”
“Không.” Cơ Liêu buông lỏng tay nắm lan can, tựa hồ đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cô rũ mắt, đút tay vào túi, dáng người mảnh mai toát ra vẻ lạnh nhạt: “Tôi không muốn giữa chúng ta phát sinh chuyện gì. Pheromone của cô đã ảnh hưởng đến tôi. Xin lỗi, xin hãy rời đi.”
Lúc này, Mục Thâm Thâm đã tìm được cơ hội trút giận. Cô cắn môi dưới, đôi mắt to tròn xinh đẹp lập tức ngập nước, làm vẻ ấm ức tủi thân, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà kỳ phát tình không phải là thứ tôi có thể khống chế.”
Cơ Liêu ngẩn ra, nhìn Omega lê hoa đái vũ* trước mặt, làm người ta cảm giác Omega này cực kỳ mỏng manh.
*Lê hoa đái vũ: Miêu tả hình ảnh người con gái rơi nước mắt, trông mong manh, yếu đuối nhưng đầy vẻ đẹp lay động lòng người.
Vốn định dùng thái độ cứng rắn để kết thúc trò hề này, nhưng giờ cô đột nhiên không biết nên làm gì.
“Tôi cũng đâu muốn có cái thứ kỳ phát tình này. Mỗi khi Alpha nhìn tôi, ánh mắt họ như thể nhìn một món ăn dễ dàng chiếm được… Nếu được lựa chọn, tôi chẳng muốn làm Omega.” Như bị chạm đến nỗi đau, Omega trông vô tư tùy tiện bỗng bật khóc.
Những giọt lệ to tròn lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của Omega, đôi mắt cùng chóp mũi nhỏ nhắn nhuốm một màu hồng mê người, gương mặt tươi đẹp ửng đỏ, trông như mật đào chín.
“Tôi có thể làm gì đây? Xung quanh chẳng có lấy một người tử tế. Chỉ có em… Tôi chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Omega lau nước mắt, thanh âm nức nở: “Xin lỗi, tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác. Làm ơn, hãy giúp tôi.”
Cơ Liêu nhíu mày, tầm mắt chuyển từ gương mặt đẫm lệ của cô ấy xuống sàn nhà bụi bặm, trong lòng có chút do dự.
Tuy Omega này có nhiều điểm đáng ngờ, lời nói cũng trăm ngàn lỗ hổng, nhưng nếu cô ấy thật sự bế tắc thì sao?
Phần lớn Omega đều có rất ít quyền lựa chọn, nếu cô ấy thực sự gặp khó khăn thì sao?
Cơ Liêu nhắm mắt.
Là một Alpha không đắm chìm trong thú vui bắt Omega phục tùng, cũng chẳng hề hứng thú với việc dùng ưu thế trời sinh áp chế Omega, Cơ Liêu luôn mềm lòng với bọn họ.
Thôi vậy…
Cơ Liêu khẽ thở dài, dù biết chuyện này có rủi ro, nhưng cô vẫn quyết định tiện tay giúp đỡ.
Dù sao tình cảnh của cô đã đến mức này rồi, còn có thể tệ hơn sao?
“Cô có thể ở lại.” Cơ Liêu cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn Mục Thâm Thâm bằng ánh mắt dửng dưng: “Nhưng chúng ta phải đặt ra ba quy tắc.”
Mục Thâm Thâm: “?”
Sao lại có cả đoạn này nữa?
Cơ Liêu nhíu mày: “Không đồng ý?”
Cô không phải người lương thiện, nếu Omega này ngay cả chút phép tắc tối thiểu cũng không có, vậy thì cô không thể giúp.
“À… Không.” Omega cắn môi, nhìn Cơ Liêu, nói: “Em nói đi, tôi nghe đây.”
Cơ Liêu nhàn nhạt nói: “Thứ nhất, tự chuẩn bị thuốc ức chế, tôi sẽ không giúp cô vượt qua kỳ phát tình. Thứ hai, kiềm chế pheromone, đừng để tôi ngửi thấy pheromone của cô. Đương nhiên tôi cũng sẽ không phóng pheromone quấy rầy cô. Thứ ba, không được vào phòng tôi. Trong nhà có phòng cho khách, cô có thể ở đó.”
Cơ Liêu cho rằng điều kiện cô đưa ra căn bản chẳng có điều kiện gì.
Không thu tiền nhà, chỉ cần đảm bảo không làm phiền lẫn nhau mà thôi. Là Omega, hẳn cô ấy phải vui vẻ mới đúng.
Thế nhưng khi nhìn Mục Thâm Thâm, Cơ Liêu thấy Omega có vẻ tức tối, tựa như không tình nguyện.
Cơ Liêu: “?”
Nhưng cuối cùng Omega vẫn đồng ý, ngoan ngoãn thu lại pheromone của mình – Mặc dù quá trình hơi lệch so với dự đoán của Cơ Liêu, nhưng kết quả thì vẫn vậy.
Mùi vải ngọt dần dần tan đi. Cơ Liêu thở phào nhẹ nhõm, đi vào nhà mở cửa sổ ra, rồi quay đầu, hờ hững hỏi: “Còn chưa hỏi, cô tên gì?”
“Tôi?” Omega ngước mắt nhìn Cơ Liêu, lập tức vẽ ra nụ cười tươi như hoa: “Tôi tên Mục Thâm Thâm.”
“Ồ.”
Cơ Liêu đầu gỗ liếc nhìn Mục Thâm Thâm một cái, thái độ lạnh nhạt đi mở cửa phòng ngủ chính, thầm nghĩ Omega này đúng là lúc nào cũng không quên quản lý biểu cảm.
Người này rốt cuộc làm nghề gì? Không thiếu tiền, xinh đẹp, luôn quản lý biểu tình… Chẳng lẽ cũng là nghệ sĩ? Cơ Liêu suy nghĩ vẩn vơ, với diện mạo như này, Mục Thâm Thâm hẳn phải rất nổi tiếng trong giới mới đúng, không lý nào cô lại không nhận ra.
Phòng ngủ được bài trí rất đơn giản. Cơ Liêu luôn thích phong cách tối giản, một cái giường, hai tủ đầu giường, một tủ quần áo. Góc phòng đặt một chiếc ghế treo, bên dưới là tấm thảm, trên chiếc bàn tròn nhỏ bên cạnh có đặt một quyển sách. Mọi đồ vật tuy mang vẻ ngoài đơn giản nhưng được thiết kế đầy tinh tế, hoàn toàn cùng phong cách với chủ nhân nó.
Đây là toàn bộ phòng ngủ của Cơ Liêu.
“Em còn chưa nói…” Omega đi tới, đứng trước cửa phòng ngủ, giọng nói ngập ngừng: “...Em tên gì?”
Chỉ là thấy không cần thiết phải nói ra thôi.
Nhưng nói thế hơi phũ phàng, Cơ Liêu quay đầu, cẩn thận quan sát Omega.
Mục Thâm Thâm à…
Cơ Liêu quay mặt đi: “Tôi là Cơ Liêu.”
A~ tôi biết.
Mục Thâm Thâm ngoan ngoãn cười cười, bày ra dáng vẻ vô tri trước mặt Cơ Liêu, nhưng khi Cơ Liêu không nhìn, cô lại lộ ra một tia cao ngạo, bộ dạng nắm chắc phần thắng.
Một tiểu Alpha dính phải scandal quấy rối tìиɧ ɖu͙© à…
Ánh mắt Mục Thâm Thâm tối lại, ngón tay thon dài cuốn lấy một lọn tóc, ánh mắt băn khoăn nhìn Cơ Liêu, tiểu Alpha cho dù đối mặt với sự cám dỗ của cô vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh và điềm đạm.
Dáng người Cơ Liêu rất đẹp, lưng thẳng, đang đứng nghiêng nửa người trong phòng, dáng vẻ cao gầy toát lên vẻ cấm dục khó cưỡng… Mái tóc đen mượt dưới ánh mặt trời ánh lên một lớp sáng mềm mại, sờ vào chắc chắn rất thoải mái.
Nếu dùng scandal lần này làm con bài thương lượng, liệu tiểu Alpha có ngoan ngoãn nghe lời cô không?
Cơ Liêu lặng lẽ ngước mắt nhìn Mục Thâm Thâm đang ngẩn người, hoài nghi Omega bị ảnh hưởng bởi kỳ phát tình, không phân biệt được nguy hiểm và an toàn.
Vì không muốn tạo thêm phiền phức, Cơ Liêu giả vờ như không thấy gì, bước tới cửa phòng ngủ, đặt tay lên tay nắm cửa, lễ phép đuổi người: “Phòng của cô ở bên cạnh, qua đó xem thử đi.”
Nói xong, không đợi Mục Thâm Thâm phản ứng lại, cô đã đóng cửa phòng.
Cạch.
Cửa phòng đóng lại, chốt cửa bật ra, căn phòng liền trở nên yên tĩnh, Cơ Liêu cuối cùng cũng thở phào.
…Dù không muốn thừa nhận, nhưng Mục Thâm Thâm quả thực có thể ảnh hưởng đến lý trí của cô.
Đứng lặng trước cửa một lúc, Cơ Liêu khẽ nhíu mày, đưa tay chạm vào gáy.
Mái tóc mượt mà được vén ra, để lộ cái cổ thon gọn. Phần gáy sạch sẽ, ngoại trừ vết ửng đỏ chứng minh Alpha đã từng vô cùng kích động còn chưa tan hết.
Gương mặt Cơ Liêu lộ ra vài phần bối rối hiếm thấy.
Cô bẩm sinh lãnh đạm hơn so với những Alpha khác. Ngay cả Trình Di cũng không thể làm cô mất kiểm soát như vậy. Vậy thì tại sao… Omega kia chỉ phóng pheromone thôi… Tại sao có thể khiến cô không thể làm ngơ?
Đầu ngón tay chạm vào làn da sau cổ, Cơ Liêu bỗng nhớ đến hơi thở nóng rực của Mục Thâm Thâm khi cô ấy ghé sát vào lưng cô…
Ánh mắt Cơ Liêu đột nhiên run rẩy, sao cô lại nghĩ đến những thứ này?
Là cô mở miệng giữ người lại, nghĩa là sao? Sao có thể…
Lông mày Cơ Liêu nhíu chặt, một tia chán ghét xoẹt qua đáy mắt. Cô buông tay xuống, mái tóc đen theo đó rũ xuống, lần nữa phủ lên cần cổ, che đi tất cả dấu vết và suy nghĩ.
Lời tác giả:
Mục Thâm Thâm: Ta là diễn tinh mỹ diễm, cho ta một Giải Kim Mã. Đúng rồi, cảm ơn.