Cơ Liêu ngẩng đầu, nhìn Mục Thâm Thâm, biểu cảm một lời khó nói hết.
Mục Thâm Thâm lại không nhận thấy gì, chống một tay lên mặt bàn, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ nháy mắt với Cơ Liêu, ngữ điệu mập mờ: “Làm không? Trước cho tôi cắn một cái.”
Dù đã sớm biết Omega này vô lo vô nghĩ, nhưng tay Cơ Liêu vẫn vô thức dừng một chút.
“Đừng nói bậy.” Cơ Liêu hít sâu một hơi, hoài nghi Omega này đang tìm nhầm người: “Có lẽ cô hiểu sai rồi. Tôi ở chỗ này là vì tôi không có tiền. Cho dù chúng ta có phát sinh quan hệ, tôi cũng không thể cho cô bất cứ thứ gì quý giá cả.”
“A, em lo chuyện đó hả…” Mục Thâm Thâm ngẩn ra, vẻ mặt khó có thể diễn tả. Cô tựa như đang xây dựng tâm lý, nửa ngày sau mới cắn răng nói: “Tiền không là vấn đề, chỉ cần đời tư sau này sạch sẽ là được.”
“Cái gì?” Cơ Liêu quay đầu nhìn Mục Thâm Thâm.
Người này đang nói cái gì? Đời tư của cô luôn sạch sẽ, chưa từng chạm qua Omega, hiểu chưa?
“À…” Mục Thâm Thâm như nhớ ra cái gì, nhìn Cơ Liêu bằng ánh mắt chân thành, sửa lại lời nói: “Tiền không phải vấn đề, chỉ cần em chịu thu nhận tôi là được.”
Cơ Liêu trầm ngâm một lát, vài lần muốn nói lại thôi, huyết áp lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Cuối cùng, Cơ Liêu cầm một cốc nước, xoay người tránh đi: “Việc này tôi không làm được. Nếu cô thực sự không có chỗ ở, vậy thì đi tìm Alpha khác đi.”
Gương mặt xinh đẹp của Mục Thâm Thâm hơi trầm xuống, cô cau mày: “Tiểu Alpha nhà em sao lại cứng đầu như vậy!”
Cơ Liêu không đáp, đi về phía phòng ngủ. Cô tính dứt khoát ở Omega ầm ĩ này ở ngoài, chờ cô ấy chơi chán rồi sẽ tự đi.
Mục Thâm Thâm lại không làm ầm ĩ, chỉ đứng yên tại chỗ.
Omega này khi mang lên vẻ mặt âm trầm, không hiểu sao lại khiến người khác cảm nhận được khí chất uy nghi của kẻ bề trên, nói một không nói hai. Cho dù cô có dung mạo mỹ diễm trẻ trung cũng không ai dám coi thường.
Mục Thâm Thâm khẽ cười, đứng nơi đó như nắm chắc phần thắng, không nhanh không chậm hỏi: “Em thực sự không thích pheromone của tôi?”
Cơ Liêu nhíu mày, không rõ Mục Thâm Thâm có ý gì.
Không chờ Cơ Liêu đáp loại, một hương vải nồng đậm bất ngờ cuộn trào, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp phòng.
Mơ màng, mát lạnh, thêm chút dụ dỗ ngọt ngào.
Pheromone của Omega gần tới kỳ phát tình có mùi khác với ngày thường, xuất phát từ cơ chế sinh học nhằm xoa dịu cơn động dục và bản năng sinh sản. Đối với Alpha, thứ này là thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh nhất.
Hô hấp gần như dừng lại, Cơ Liêu giơ tay che lại tuyến thể. Lúc cô nhìn Mục Thâm Thâm, đôi mắt đã đỏ rực.
Ngực Mục Thâm Thâm phập phồng, hiển nhiên cô không phải không hoàn toàn bị ảnh hưởng khi phóng thích pheromone trước mặt Alpha có độ phù hợp siêu cao với mình.
Cơ Liêu tức giận trừng mắt nhìn Mục Thâm Thâm, lý trí cùng bản năng đang giằng co kịch liệt. Cô loạng choạng lùi lại hai bước tới cái tủ bên cạnh, mở ngăn kéo ra lấy một miếng dán ức chế. Thứ này có thể dán lên tuyến thể để ngăn ngừa pheromone tràn ra ngoài.
Cơ Liêu nắm chặt miếng dán, hô hấp không ổn định, nhíu mày bước về phía Mục Thâm Thâm.
Mục Thâm Thâm như bị dọa sợ, lui lại hai bước, cảnh giác hỏi: “Em định làm gì?”
Cơ Liêu không tinh lực để giải thích.
Cô thô bạo xé bao bì, kéo Mục Thâm Thâm lại gần rồi dán miếng dán vào gáy cô ấy.
Pheromone nồng đậm dịu đi vài phần.
Nhưng vẫn quá nồng, đủ để khiến một Alpha mất lý trí.
Cơ Liêu phát hiện cả người mình nóng đến đáng sợ. Cô lập tức buông Mục Thâm Thâm, đi thẳng ra cửa, không chút do dự mở cửa bước ra ngoài.
Rầm.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Trước đây, dựa theo tính cách và giáo dưỡng của Cơ Liêu, cho dù có vội đến đâu cũng không đóng mở cửa thô bạo như vậy.
Chỉ là lúc này cô sắp không giữ nổi lý trí.
Cô không biết tại sao lại thế này, tại sao pheromone của Omega kia lại có thể tác động mạnh mẽ đến phản ứng của cô. Trước đây chưa từng có ai có thể khiến cô mất kiểm soát đến thế nào. Cả người khô nóng, bản năng không ngừng gào thét, vẻ điềm tĩnh thong dong ngày thường cũng không thể duy trì nổi.
Pheromone trong phòng còn chưa tan hết, Cơ Liêu không thể ở lại đó.
Nếu không, cô không thể đảm bảo mình sẽ làm ra việc gì mất kiểm soát với Omega xa lạ đó… Nếu làm tổn thương người ta thì không tốt tý nào.
Còn những người này…
Ánh mắt lạnh lẽo của Cơ Liêu đảo qua ba gã Alpha đang lảng vảng trước cửa nhà mình. Rõ ràng là họ bị pheromone mê người của Mục Thâm Thâm hấp dẫn lên tầng 5.
Người lên đây không có ý tốt, chỉ có thể trách họ xui xẻo.
Pheromone ít khi được Cơ Liêu phóng thích trào ra. Trái ngược hoàn toàn với khí chất của cô, pheromone Alpha có mùi hương thanh đạm nhưng mạnh mẽ như cơn sóng dữ, hung mãnh đập vào hàng hiên. Sự uy hϊếp của Alpha cấp cao trấn áp toàn bộ những Alpha không biết sống chết đang ngo ngoe rục rịch.
Sự áp chế cấp bậc được khắc sâu vào bản năng của Alpha. Đối mặt với pheromone cấp cao, Alpha bình thường không thể phản kháng.
Cơ Liêu nghe thấy có người kêu lên đau đớn, chật vật chạy xuống tầng.
Cơ Liêu rũ mắt, khoanh tay dựa vào lan can cũ kỹ, từ từ thu lại pheromone. Cô mặt ngoài trông có vẻ bình tĩnh, thực chất bên trong vô cùng bức bối, vì phải cố gắng kiềm chế bản năng mà đau đầu không thôi, huyệt Thái Dương như muốn nứt ra.
… Nhưng cô chưa thể rời đi, phải trông chừng Omega Kia, tránh xảy ra chuyện trong căn phòng cô thuê…
Cạch.
Ổ khóa cũ bị mở ra, pheromone nóng bỏng mà ngọt ngào tức khắc trào. Mục Thâm Thâm ló đầu ra nhìn Cơ Liêu.
Chưa kịp phòng ngừa đã bị pheromone Omega cuốn lấy, Cơ Liêu vô thức lùi xuống hai bậc thang, nhịn không được bực bội nói: “Cô lại làm gì nữa?”
Mục Thâm Thâm dường như không nghe thấy lời cô nói, chỉ nghi hoặc nhìn Cơ Liêu: “Em phóng thích pheromone?”
Cơ Liêu ngẩn ra: “Hả?”
Mục Thâm Thâm nhíu mày, nhẹ nhàng ngửi chút pheromone còn sót lại trên hành lang, nghi ngờ nói: “Em thật sự phóng thích pheromone?”
Cơ Liêu không trả lời.
Như tìm thấy nhược điểm, Mục Thâm Thâm đẩy cửa ra, hai tay chống nạnh, mở miệng lên án: “Hay lắm! Em tình nguyện ở chỗ này phóng thích pheromone cũng không chịu cho tôi. Nói đi, rốt cuộc tôi kém ở chỗ nào!”
Cơ Liêu: “...”
Rốt cuộc Omega này có vấn đề gì vậy!