Thời gian từ từ trôi qua, thành phố C vẫn nóng như thường.
Vụ việc quấy rối tìиɧ ɖu͙© vẫn được bàn tán sôi nổi. Trong những ngày tưởng như bình lặng đó, sự việc đã phát triển đến mức cho dù Cơ Liêu có cách ly với tất cả mạng xã hội thì vẫn có thể nghe được một ít tiếng gió.
Địa chỉ phòng cũ của cô đã bị đào ra, có người đến cửa ném sơn, rác rưởi, thậm chí cả xác động vật, nghe nói khe cửa còn nhét thư đe dọa và mắng chửi.
Cũng may Cơ Liêu sớm đã đoán được việc này, trước khi bài PR chính thức tung ra, cô đã dọn ra ngoài, trốn đến một góc nào đó trong thành phố C, lặng lẽ giải quyết hợp đồng.
Trái ngược với tình cảnh gian nan của Cơ Liêu, độ nổi tiếng và sự chú ý của Trình Di tăng mạnh như gắn tên lửa. Hầu hết mọi người đều cảm thấy đau lòng cho cô, các chủ đề nóng gần đây đều không tách khỏi hai từ khóa “Trình Di” và “Cơ Liêu”...
Phía sau nhiệt độ, giá trị con người dâng tăng lên.
Tiền đồ của Trình Di rất tốt, điều này gần như chắc chắn,
“Ừm, ừm, mình hiểu rồi.” Cơ Liêu một tay cầm điện thoại, tay kia xách một túi rau xanh mới mua từ chợ, không nhanh không chậm bước lên cầu thang.
Kể cả trong thời điểm này, giọng của cô vẫn bình tĩnh mà vững vàng.
“Mình biết.” Cơ Liêu nói mà không hề ngạc nhiên, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Không sao cả.”
“Như vậy mà còn không sao?” Người bạn luật sư bên kia cơ hồ sắp bùng nổ.
“Cậu bị sao vậy, Cơ Liêu?” Người bạn luật sư tiếp tục rít gào: “Dưới tình cảnh như hiện tại mà muốn chấm dứt hợp đồng, cậu sẽ phải trả khoản phí bồi thường cao ngất trời! Công ty không quan tâm tại sao cậu muốn chấm dứt, vi phạm là vi phạm. Trả xong số tiền này cậu gần như táng gia bại sản đấy!”
Cơ Liêu không trả lời, yên lặng cầm túi đồ ăn bước qua hai đoạn chiếu nghỉ.
Người bạn luật sư ngừng một chút, lại bắt đầu khuyên: “Chuyện này không phải cậu sai, sao không bỏ ít tiền để làm rõ? Nếu giờ hủy hợp đồng, cậu nghĩ những người đó sẽ nghĩ gì về cậu? Bọn họ chỉ nghĩ cậu có tật giật mình! Làm như vậy vừa mất tiền vừa mất thanh danh, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì hả?”
“Mình cũng không rõ.” Cơ Liêu rũ mắt, hơi nâng bả vai lên đỡ điện thoại, thòtay vào túi lấy ra chìa khóa nhà mới. Chỗ bất động sản cô thuê là một căn hộ cũ, ngay cả khóa cửa cũng mang phong cách cổ xưa.
Trong ấn tượng của Cơ Liêu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chìa khóa có hình dạng này.
Cơ Liêu chuyển chìa khóa sang tay kia, một lần nữa cầm điện thoại: “Mình không có chứng cứ, không thể làm sáng tỏ chuyện này.”
“Không có chứng cứ thì cậu không biết nói hươu nói vượn sao?” Người bạn luật sư sắp bị Cơ Liêu chọc tức chết: “Không phải Trình Di là người bịa đặt trước sao? Cô ta bịa được thì cậu cũng có thể! Để mình chỉ cho, cậu cứ làm như này…”
Người bạn luật sư ở đầu bên kia bắt đầu bày mưu tính kế. Cơ Liêu nghe câu được câu không, nghe được một ít, rồi lại không hoàn toàn vào não.
Thật ra cô không nghĩ tới phản kích.
Cơ Liêu không có hứng thú với những việc này.
Đồ ăn mới mua nên ăn sớm, cất trong tủ lạnh lâu sẽ không còn tươi ngon nữa.
Cơ Liêu cầm chìa khóa, lười biếng giương mắt chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên một mùi hương ngọt thanh của quả vải xông vào chóp mũi.
Cơ Liêu ngẩn ra, một chân còn giẫm lên bậc thang, xách theo một túi rau xanh, cách tay vịn cầu thang cũ kỹ đã tróc sơn nhìn về phía cửa nhà, nơi đó có một Omega khoác chiếc áo gió to rộng không vừa thân đang cuộn người.
“... Cô là?”
“Hửm?”
Âm thanh của Cơ Liêu tựa hồ kinh động đến đối phương, Omga mờ mịt ngẩng đầu lên khỏi áo khoác, đôi mắt mèo lười biếng trong veo chạm vào đáy lòng Cơ Liêu.
Đó là một Omega cực kỳ xinh đẹp, chỉ nhìn qua góc nghiêng là có thể khẳng định gương mặt này tuyệt đối đứng đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đường viền hàm thanh thoát, làn da trắng mịn, ánh mắt lộ ra chút cao ngạo, sống mũi cao thẳng, đầu mũi nhỏ nhắn hơi hếch lên, môi đỏ ướŧ áŧ mềm mại… Vừa nhìn đã khiến người ta muốn hôn.
Tựa như còn đẹp hơn Trình Di.
Cơ Liêu đột nhiên nghĩ tới.