Mỹ Diễm Omega Tới Cửa Câu Ta

Chương 1.2: Cơ Liêu (2)

Nữ nhân viên nhìn sườn mặt ưa nhìn của Cơ Liêu, ngơ ngác một lúc mới hỏi: “Cô… Cô cần gì?”

“Cà phê đá.” Cơ Liêu mở miệng, giọng nói trong trẻo phát ra: “Cảm ơn.”

“À à à…” Nhân viên kia lúng túng, xoay người bước vào trong cửa hàng: “Máy pha cà phê ở bên này.”

Cơ Liêu đi theo nữ nhân viên, thuần thục thao tác máy pha cà phê, ngón tay thon dài thong dong qua lại giữa không trung, hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Tầm mắt nhân viên dừng lại trên tay Cơ Liêu.

Tiếng cà phê chảy vào cốc giấy vang lên rõ ràng. Cơ Liêu hơi nghiêng đầu, nhìn về phía nhân viên: “Sao vậy?”

Nữ nhân viên ngẩn ra.

Ngay khoảnh khắc không thể trả lời, bên ngoài cánh cửa kính trong suốt sau lưng Cơ Liêu, trên màn hình điện tử của trung tâm thương mại đối diện bỗng phát trailer của chương trình giải trí được ghi hình tại trường quay cùng thành phố. Hình ảnh tươi sáng, hiệu ứng dễ thương, giai điệu vui tươi sống động truyền qua cánh cửa mở.

Giai điệu này thật quen tai, Cơ Liêu đã từng sửa chữa nó vô số lần trong đêm khuya, chỉ để phù hợp với thanh tuyến và giọng hát của người đó.

Đột nhiên nghe được trong tình cảnh này, không khỏi cảm thấy lúng túng.

“A, là Trình Di.” Nữ nhân viên lên tiếng, giọng điệu tràn ngập vui vẻ.

Cơ Liêu thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn cốc cà phê: “Cô thích cô ấy?”

“Đúng vậy.” Nhân viên cười khanh khách: “Tiểu Di rất đáng yêu nha. Xinh đẹp, tận tụy, tốt tính, năng lực lại đứng đầu nhóm, căn bản không có người không thích Tiểu Di.”

“Vậy sao.” Cơ Liêu thờ ơ tiếp lời.

Màn hình bên ngoài chiếu đến hình ảnh vô cùng sống động, nữ Idol Omega Trình Di đang nổi tiếng đứng ở Center, nở nụ cười tràn ngập sức sống với màn hình.

“Oa… Tiểu Di thật dễ thương.” Nhân viên lấy điện thoại ra chụp tanh tách, bộ dạng trầm mê sắc đẹp.

Cà phê đã đổ đầy, Cơ Liêu không có hứng thú nhìn gương mặt đã vô số lần quấy nhiễu giấc mộng của cô, lặng lẽ tắt máy đi.

Nữ nhân viên không nhận ra sự thay đổi của Cơ Liêu, vui vẻ xem lại ảnh của Trình Di, vừa xem vừa oán giận: “Đáng tiếc công ty của Tiểu Di quá vô dụng. Tiểu Di nổi tiếng như vậy, là cây hái ra tiền của công ty, nhưng họ lại không hề bảo đảm sự an toàn cá nhân cho nghệ sĩ. Thật không biết Thiên Hoa kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?!”

Cơ Liêu ngẩn ra, động tác giơ tay khựng lại: “Cái gì?”

Nữ nhân viên thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cơ Liêu, lúc này mới phản ứng lại: “A, cô không theo dõi sao? Chuyện này là tin nóng thời gian này đấy, nhưng để kể ra thì thật ghê tởm. Nhóm của Tiểu Di từng có một người soạn nhạc độc quyền, mỗi bài viết ra đều dành riêng cho nhóm của họ. Trước kia tôi còn cảm thấy người soạn nhạc này thật tuyệt vời, không ngờ người đó lại đi quấy rối tìиɧ ɖu͙© các nghệ sĩ! Thậm chí còn dùng tác phẩm để uy hϊếp họ. Thật kinh tởm! Vô đạo đức!”

“ Nhưng cô biết việc khó chịu nhất là gì không? Đó là khi sự việc xảy ra, thậm chí còn có người đăng video chứng minh lên, nhưng nó không hề lên hot search!” Nữ nhân viên căm phẫn nói: “Video gốc nhanh chóng bị xử lý, các video liên quan cũng bị hạn chế. Người soạn nhạc kia chắc chắn tư bản to lớn chống lưng!”

Cơ Liêu không nói chuyện, chỉ rũ mắt, cầm thêm một túi đá: “Tôi lấy cái này.”

Không đợi nhân viên nói thêm câu gì, Cơ Liêu cầm cốc cà phê ra khỏi cửa hàng.