Ta Gả Cho Đại Lão Cố Chấp

Chương 21: Em sợ anh ấy hiểu nhầm

Bạch Cửu cười càng thêm vô hại, đôi mắt cong như hai vầng trăng khuyết, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên vụt tắt.

Cô hơi do dự rồi nói: “Chị, chuyện chị là con gái, em có thể kể cho người khác biết không?”

“Ai cơ?” Cố Phồn Tinh liếc mắt nhìn, đôi mắt phượng ẩn chứa một chút lạnh lùng, “Họ Hoắc đó sao?”

Bạch Cửu không giấu giếm, ngoan ngoãn gật đầu: “Em sợ anh ấy hiểu lầm.”

Còn sợ anh ta lại nhốt em lại.

Cố Phồn Tinh đáp: “Tùy em.”

Bạch Cửu lại mím môi cười, dáng vẻ thuần khiết vô hại khiến Cố Phồn Tinh cảm thấy mềm lòng.

Cố Phồn Tinh khẽ xoa đầu cô, giọng nói lạnh lùng như nước suối mùa xuân trên núi tuyết:

“Giờ em có thể quay lại nhà cũ của gia đình em, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho chị.”

Bạch Cửu nghe câu này liền hiểu ngay: “Chị lại phải đi rồi sao?”

Cố Phồn Tinh thỉnh thoảng lại phải rời đi, Bạch Cửu hoàn toàn không biết cô ấy đi đâu, cũng không hỏi.

Khi còn nhỏ, cô đã được Cố Phồn Tinh chăm sóc rất nhiều, vì vậy thật lòng coi cô ấy như chị gái.

Cố Phồn Tinh trả lời một cách bình thản: “Ừ.”

Bạch Cửu quan tâm hỏi: “Có nguy hiểm không?”

“Không có.” Cố Phồn Tinh đưa tay khoác lên vai cô gái, tay còn lại bỏ vào túi quần.

“Nếu chủ nhật rảnh, em có thể xem trận đua của byd.”

Byd? Đua xe?

Bạch Cửu đột nhiên hiểu Cố Phồn Tinh sẽ đi làm gì.

Cô không biết phải nói gì, chỉ có thể dặn dò: “Chị, chú ý an toàn nhé.”

Cố Phồn Tinh nhẹ nhàng vỗ đầu cô ấy: “Yên tâm.”

Sau khi chia tay Cố Phồn Tinh, Bạch Cửu trở lại lớp, và như cô đoán, chuyện cô và Cố Phồn Tinh gặp mặt riêng sau trường đã lan truyền khắp nơi.

Bạch Cửu giống như không nhận ra ánh mắt quá mức quan tâm của các bạn học, mặt không biểu cảm ngồi xuống chỗ của mình, mở sách làm bài tập tiếp.

Lâm Thư Hàm sau giờ học buổi trưa đã đến lớp gặp Bạch Cửu, muốn cùng cô như mọi khi ăn trưa.

Nhưng khi cô ta đến không thấy Bạch Cửu, lại nghe nói trên bảng thông báo có một bức thư tình của một nữ sinh họ Lâm.

Ban đầu cô ta không để ý, nhưng rồi bạn học ngồi cùng bàn đi xem xong về nói lại rằng nét chữ trong thư tình trông giống nét chữ của cô ta.

Lâm Thư Hàm lập tức thay đổi sắc mặc, quay người xuống lầu đi đến bảng tin, nhìn thấy bức thư tình bị bạn học vây quanh.

Bạn cùng bàn chỉ nói nét chữ trong thư giống của cô ta, nhưng Lâm Thư Hàm chắc chắn rằng đó là bức thư cô ta viết.

Hơn nữa, là cô ta viết cho Diệp Phỉ Nam, nhờ Bạch Cửu gửi đi.

Sau khi Diệp Phỉ Nam từ chối, Bạch Cửu đã trả lại bức thư tình, vậy sao bức thư lại xuất hiện trên bảng tin?

Đúng rồi.

Bạch Cửu đã nói qua, cô còn giữ một bức thư tình khác cô ta viết cho Diệp Phỉ Nam...

Lâm Thư Hàm chặt tay, đôi mắt dưới xuống, không để ai thấy cơn giận và ghen tị đang cuộn tròn trong lòng.

Bạch Cửu biết Lâm Thư Hàm sẽ đến tìm mình, nhưng cô không ngờ cô ta có thể kiềm chế được tức giận, dù biết rằng cô đã "bán đứng" cô ta, nhưng cô ta vẫn có thể đến tìm cô mà mặt không chút đổi sắc.

"Tiểu Cửu, sao cậu lại gần Cố Phồn Tinh như vậy? Còn đi gặp anh ta trong kho, nếu Hoắc thiếu biết rồi, cậu phải làm sao đây”

Lâm Thư Hàm kéo tay cô, giọng nói đầy lo lắng.

Bạch Cửu rút tay lại, mặt lạnh lùng, khẽ cất giọng: "Hoắc Tư Thành không cử người theo dõi tớ, sao anh ấy biết được chuyện tớ gặp Cố Phồn Tinh một mình cơ chứ?"