“Anh xem, đây là chứng minh thư của em.”
Phó Tịch Xuyên nhận lấy điện thoại, nhìn vào thông tin trên đó.
Họ tên: Lâm Song Ngữ
Dân tộc: Hán
Giới tính thứ nhất: Nam
Giới tính thứ hai: Alpha
Với sự phổ biến của thuốc ức chế, chuyện Omega giả làm Alpha hay Omega giả làm Beta nhan nhản khắp nơi, mọi thứ đều có thể làm giả, chỉ duy nhất giới tính trên chứng minh thư là kết quả kiểm tra bằng thiết bị của nhà nước, đảm bảo chính xác tuyệt đối.
Phó Tịch Xuyên xem xong, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, trả lại điện thoại cho Lâm Song Ngữ.
Đúng lúc cậu tưởng rằng anh ta cuối cùng cũng chịu từ bỏ, Phó Tịch Xuyên lại bất ngờ hỏi: “Xin lỗi nếu đường đột, nhưng cậu có anh chị em không?”
Lâm Song Ngữ cười lạnh trong lòng, ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Có một em gái.”
Ánh mắt Phó Tịch Xuyên thoáng sững lại một chút, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ bình tĩnh, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Tiện cho tôi xin cách liên lạc với em ấy không?”
“Tôi không có số liên lạc của nó, nhưng anh có thể tự hỏi, hôm nay nó cũng đến đây.”
Vị đại nhân vật luôn cao cao tại thượng này nghe vậy, cuối cùng giọng nói cũng có chút biến đổi: “Nó ở đâu?”
“Ở bàn phụ ngay bên cạnh bàn chính đấy, Phó Tinh Kiều, anh không thấy sao?” Lâm Song Ngữ vô tội hỏi lại với vẻ thật thà.
Phó Tịch Xuyên: “…”
Anh nhanh chóng lục lại ký ức trong đầu, một gương mặt bé gái sáu tuổi lập tức hiện lên.
Buồn cười đến mức muốn chửi thề.
Lâm Song Ngữ đẩy gọng kính, che đi tia châm chọc nhàn nhạt trong mắt, lại làm bộ rụt rè nhút nhát:
“Vậy… đại đường ca, em về trước đây?”
Phó Tịch Xuyên lạnh lùng phun ra một chữ:
“Ừm.”
Lâm Song Ngữ rời khỏi nhà vệ sinh, vừa hay thấy một thùng rác bên cạnh, tiện tay ném chiếc khăn tay vào đó.
Xung quanh không có ai, cậu nhịn không được khẽ nhếch khóe môi.
Cậu không phải Omega giả Alpha, mà có lẽ đã làm CPU của vị Alpha cấp S hàng đầu này cháy luôn rồi.
Dù có mạnh đến đâu, Phó Tịch Xuyên cũng không thể biết được rằng trên thế giới này, từng có một công trình nghiên cứu còn chưa kịp ra mắt đã bị ép dừng lại —— Dịch tiêm tin tức tố.
Cái cảm giác lừa Alpha quay vòng vòng này, sướиɠ thật!
Mùi hải sản trong sảnh yến tiệc quá nồng, Lâm Song Ngữ không muốn quay lại, bèn tìm một ban công hóng gió.
“Thì ra cậu trốn ở đây, hại bọn tôi tìm nãy giờ.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau. Đồng thời, một luồng tin tức tố Alpha từ người vừa đóng cửa kia mạnh mẽ tản ra, đè ép khiến một Alpha yếu như Lâm Song Ngữ suýt không thở nổi.
Lâm Song Ngữ xoay người lại, nhận ra đây là cháu trai bên nhà mẹ ruột của Phó Tấn và Phó Tinh Thần – cũng chính là vợ cũ của Phó Hách.
“Họ Lâm kia, gọi cậu một tiếng Nhị thiếu, cậu tưởng mình thật sự là thiếu gia nhà họ Phó chắc?”
Vừa nói, hắn vừa vung tay đánh rơi cặp kính của Lâm Song Ngữ.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại hơi sững sờ.
Dù để kiểu tóc úp nồi quê mùa, nhưng khi không đeo cặp kính dày cộp, không giả vờ làm kẻ uể oải lờ đờ, nhan sắc của Lâm Song Ngữ lập tức tăng vọt theo đường thẳng.
“Thì ra không đeo kính là một thằng mặt trắng đẹp trai phết, bảo sao đại thiếu gia nhà họ Phó lại đối xử khác biệt với cậu. Đối với Tinh Thần thì lạnh lùng xa cách, nhưng lại nể mặt cậu, chắc cậu sướиɠ lắm nhỉ, đồ giả mạo?”
Hóa ra là con chó chạy đến đây bênh vực Phó Tinh Thần.
Phó Tinh Thần không đủ sức hấp dẫn, không biến được Phó Tịch Xuyên thành kẻ mê em trai, lại trách cậu à?
“Hừ, có cái mặt này, biết đâu cũng muốn học theo con mẹ lẳиɠ ɭơ của mình, dựa vào nhan sắc mà trèo cao?”
Ánh mắt Lâm Song Ngữ lập tức trở nên sắc lạnh, găm thẳng vào kẻ vừa lên tiếng, nắm tay siết chặt đến mức nổi gân xanh.
“Ôi chao, giận rồi à? Một thằng yếu ớt như cậu mà cũng muốn đánh bọn này sao?”
“Khi tức giận, trông cậu sinh động và đẹp mắt hơn bộ dạng gỗ mục thường ngày nhiều đấy. Nếu không muốn bọn này chửi mẹ cậu là đồ lẳиɠ ɭơ, thì sau này tránh xa đại thiếu gia và Tinh Thần ra, bọn này sẽ...”
Lời còn chưa dứt, một cú đấm trời giáng của Lâm Song Ngữ đã đập thẳng vào mặt hắn, khiến hắn lảo đảo lùi về sau mấy bước, máu mũi lập tức túa ra.
Hai tên kia hoàn toàn không đề phòng, không ngờ rằng dưới sự áp chế của tin tức tố, Lâm Song Ngữ vẫn có thể ra tay đánh người. Tên còn lại còn chưa kịp phản ứng, đã ăn ngay một cú đấm cực chuẩn vào bụng, đau đến mức hét thảm.
Lâm Song Ngữ ở trước mặt người nhà họ Phó lúc nào cũng giả bộ ngoan ngoãn như cháu trai ngoan, chẳng qua là vì không muốn khiến Lâm Lan khó xử.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của Lâm Lan lấy nhầm người, dẫn theo cậu lúc còn bé nếm đủ khổ cực. Cậu chỉ hy vọng cuộc hôn nhân thứ hai của bà có thể yên ổn, hạnh phúc, vì vậy nhẫn nhịn một chút cũng chẳng sao cả.