Bọn họ dường như còn căng thẳng hơn cả Mạc Tiểu Thất, đều nhìn chằm chằm vào cậu.
Chỉ thấy, Mạc Tiểu Thất mồ hôi như chảy cạn, mày nhíu chặt, nghiến chặt răng, thân thể run rẩy không ngừng, bỗng một luồng linh khí mạnh mẽ từ trong cơ thể cậu bắn ra!
Chu Bất Phàm lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Chú ý, sắp đến rồi."
Lý Thanh Nguyên đáp lời, tập trung tinh thần cao độ.
Linh quang lượn lờ quanh người Mạc Tiểu Thất, trong nháy mắt, linh khí trong cơ thể dâng trào, nổ tung!
Đôi mắt cậu đột ngột mở ra, bị thay thế bởi ngọn lửa giận ngút trời, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề, l*иg ngực phập phồng, dường như có tiếng rồng gầm đáng sợ, làm không khí xung quanh cũng phải run rẩy. Hai tay cậu siết chặt thành quyền, trán nổi gân xanh, con ngươi vậy mà lại co lại thành hình dọc, chứa đựng sự phẫn nộ và không cam lòng vô tận!
Trong mắt Lý Thanh Nguyên thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Bất chợt, Mạc Tiểu Thất đột ngột đứng dậy, linh lực lại bùng nổ lần nữa, ánh sáng tối bao phủ hai tay cậu rồi lan ra toàn thân, nơi ánh sáng đi qua, vảy rồng mọc ra.
Trong nháy mắt, một luồng uy áp đáng sợ bao trùm Bão Phác Sơn, hung thú như gặp phải thiên địch, phủ phục run rẩy.
Các tu sĩ ở xa cũng cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
Sắc mặt Chu Bất Phàm đột biến, thầm kêu không ổn rồi, thiên phú của thằng nhóc này vượt xa dự đoán của ông ta!
Chương 8
Chu Bất Phàm vừa thấy cảnh này, lập tức phóng ra màn chắn hồn lực, giới hạn phạm vi ảnh hưởng do Mạc Tiểu Thất gây ra trong vòng mấy bước chân.
Đó chắc chắn là khí tức của Chân Long, hơn nữa mức độ tinh khiết của huyết mạch còn vượt xa tưởng tượng! Mạc Tiểu Thất rõ ràng là con người, lại toả ra khí tức Chân Long, điều này có nghĩa là gì?
Chu Bất Phàm nhanh chóng đưa ra kết luận, cơ thể không khỏi run lên, thầm nghĩ thân phận của Mạc Tiểu Thất bí ẩn hơn nhiều so với ông ta dự đoán!
Hồn lực của ông ta hoá thành mấy sợi xích, đè chặt Mạc Tiểu Thất xuống đất, khiến cậu không thể động đậy.
Dù là Chân Long con, ở trước mặt tu sĩ như Chu Bất Phàm cũng phải khuất phục, dù sao Chu Bất Phàm thời kỳ đỉnh cao, thực lực đủ để đối đầu với Chân Long.
Lý Thanh Nguyên tiến lên một bước, nhìn Mạc Tiểu Thất đang tức giận giãy giụa trên mặt đất: "Tiểu Thất..."
Cậu nhíu chặt mày, ánh mắt chuyển sang Chu Bất Phàm.
Chu Bất Phàm nhận ra sai lầm của mình, để khống chế cục diện, ông ta đã không tiếc tiêu hao lượng lớn hồn lực, lúc này bị ánh mắt của Lý Thanh Nguyên quét qua, trong lòng không khỏi dâng lên một tia áy náy.
Chu Bất Phàm giải thích: "Tư chất trời sinh của nó vượt xa dự đoán của ta, vốn dĩ ta tự tin có thể dễ dàng khống chế nó, nhưng bây giờ phải thừa nhận, tình hình phức tạp hơn ta nghĩ."
Lý Thanh Nguyên im lặng không nói, nhưng tay phải của cậu đã đặt lên chuôi Tru Tà Kiếm.
Chu Bất Phàm cảm thấy một luồng hơi lạnh, ho khan một tiếng, nhanh chóng bay đến bên cạnh Mạc Tiểu Thất, trong mắt loé lên tinh quang, cố gắng nhìn thấu mọi thứ của Mạc Tiểu Thất.
Một lát sau, sắc mặt Chu Bất Phàm trở nên nặng nề, ông ta nói: "Nó từng bị người ta dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn cướp mất Long Tích và Chân Long khí vận. Chân Long giáng thế, không thể trưởng thành bình thường, ngược lại còn gặp phải tai ương như vậy, sự phẫn nộ và không cam lòng của nó hoá thành một luồng oán khí khổng lồ, quấn quanh cơ thể Tiểu Thất oa tử, đặc biệt là ở vị trí trái tim. Trúc Linh Hoa đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyết thống của nó, khiến sức mạnh huyết mạch mất kiểm soát."
Chu Bất Phàm quay sang Lý Thanh Nguyên, giọng nói mang theo vài phần thành khẩn: "Tiểu Thanh oa tử, chỉ có rồng mới áp chế được rồng, ngươi có thể giúp nó được không?"