Lý Thanh Nguyên trong lòng chợt hiểu ra, cuối cùng cũng biết vì sao cậu lại có cảm giác thân thiết và thiện cảm mãnh liệt như vậy với Mạc Tiểu Thất.
Phụ thân cậu, Lý Uy Vân, sở hữu một nửa huyết thống Chân Long, còn cậu thì có một phần tư. Mạc Tiểu Thất trời sinh mang theo khí tức Chân Long, thuộc loại Chân Long do "khí" sinh ra. Giữa các huyết thống Chân Long tự nhiên sẽ thu hút lẫn nhau, gần gũi nhau.
Chu Bất Phàm cụp mắt xuống, thở dài: "Nó vốn sở hữu tư chất tuyệt thế, lại có khí vận thiên hạ bảo hộ, số mệnh đã định sẽ trở thành một trong những tồn tại hàng đầu thế gian, tiếc là bị người ta cướp mất, bây giờ lại lưu lạc thành một thằng nhóc quê mùa."
Lý Thanh Nguyên không nói gì, cậu đi đến bên cạnh Mạc Tiểu Thất ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt loé lên đồng tử dọc uy nghiêm độc nhất của Chân Long.
Ngay sau đó, con ngươi của cậu từ màu hổ phách chuyển thành màu bạc, mái tóc cũng theo đó đổi màu, ba nghìn sợi tóc bạc bay phấp phới trong gió, tựa như dải ngân hà tuôn chảy, ánh sáng lấp lánh, tăng thêm vài phần khí tức thần thánh.
Mạc Tiểu Thất trong hình dạng rồng bị đè trên mặt đất, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân tỏa ra luồng lệ khí gần như thực chất.
Đôi mắt màu bạc của Lý Thanh Nguyên dịu dàng nhìn xuống, rồi đột nhiên trở nên hung bạo, trong mắt bắn ra một luồng Long uy đáng sợ.
"Tiểu Thất, cố gắng lên!" Lý Thanh Nguyên cất cao giọng nói.
Mạc Tiểu Thất trong hình dạng rồng toàn thân run lên, dường như bị trấn áp, khí tức yếu đi, cổ họng ngắt quãng phát ra tiếng rồng gầm.
Chu Bất Phàm nhân cơ hội tăng cường hồn lực, sợi xích màu trắng bạc từ thực chuyển hư, tiến sâu vào cơ thể Mạc Tiểu Thất, khóa chặt luồng sức mạnh huyết mạch đang hỗn loạn. Cùng lúc đó, vảy rồng trên người Mạc Tiểu Thất dần biến mất, hóa thành những mảnh vụn linh lực. Cả người cậu trông như vừa bước ra từ vũng máu, máu me khắp người, nhưng sắc mặt cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Lý Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm, màu tóc trở lại màu đen tuyền, màu mắt cũng biến về màu hổ phách.
Mạc Tiểu Thất mơ màng nhìn quanh, ánh mắt dần trở nên rõ ràng, tầm nhìn rời khỏi người Chu Bất Phàm, dừng lại trên người Lý Thanh Nguyên, hốc mắt lập tức ẩm ướt, cậu lao tới ôm lấy eo Lý Thanh Nguyên, nghẹn ngào nói: "Tiểu Thanh ca ca, huynh không sao chứ huhu."
Lý Thanh Nguyên nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như đối với em trai, dịu dàng an ủi: "Không sao rồi, đệ thấy thế nào?"
Mạc Tiểu Thất liên tục gật đầu, hốc mắt đỏ hoe, trông vô cùng tổn thương và tủi thân.
"Không sao rồi, đừng sợ." Lý Thanh Nguyên gật đầu nói.
"Trẻ con ôm ôm ấp ấp..."
Chu Bất Phàm vốn định nói thế này còn ra thể thống gì, nhưng nghĩ lại, hai đứa trẻ dựa sát vào nhau thì có gì không ổn chứ?
Dù sao thì, cả hai đều mang huyết thống Chân Long, việc thân thiết với nhau là lẽ đương nhiên.
Mạc Tiểu Thất đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay phắt đầu nhìn Chu Bất Phàm, ánh mắt hung dữ như chó dữ, mắng: "Lão già thối, ông lừa tôi!"
Chu Bất Phàm lúng túng gãi mặt, nói nhỏ: "Ta không ngờ huyết thống của ngươi lại mạnh đến vậy."
"Hừ!"
Mạc Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không biết đã mắng Chu Bất Phàm bao nhiêu lần, nhưng trước mặt Lý Thanh Nguyên, cậu chọn cách kiềm chế.
Cậu buông Lý Thanh Nguyên ra, đột nhiên đồng tử co rút, mày nhíu chặt.
Áo bào của Lý Thanh Nguyên vốn sạch sẽ, giờ lại dính máu và bụi đất của Mạc Tiểu Thất. Cậu đã làm bẩn quần áo của Tiểu Thanh ca ca.
Hốc mắt Mạc Tiểu Thất lại đỏ lên.
Lý Thanh Nguyên dường như biết cậu đang nghĩ gì.