Chu Bất Phàm ở trong nhẫn, đã thấy không ít lần thằng nhóc này đang cười cười nói nói đã dẫn người ta xuống mương rồi.
Lão cảm thấy, rất có thể không phải thằng nhóc này tốt lên, mà là đứa con nhà Lý Uy Vân kia quá ngây thơ, lừa cậu ta sẽ có cảm giác tội lỗi khó tả, đến nỗi ngay cả thằng nhóc Mạc Tiểu Thất kia cũng do dự.
Thứ hai...
Chu Bất Phàm liếc nhìn Tru Tà Kiếm sau lưng Lý Thanh Nguyên, nghĩ thầm Mạc Tiểu Thất cũng không ngốc, chắc cũng biết kiêng dè cao thủ, ra tay với đứa con nhà Lý Uy Vân, rất khó mà không lật xe.
Lúc hai đứa nó gặp nhau, lão vừa hay đang ngủ gật, không biết sao đứa con nhà Lý Uy Vân lại xuất hiện ở Hạ Giới, và Lý Uy Vân đang ở đâu?
Chu Bất Phàm đang trầm tư, đột nhiên một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của lão.
"Chu gia gia, vậy nói được chưa ạ?"
Mạc Tiểu Thất nhìn qua với đôi mắt long lanh, nụ cười khờ khạo.
Khóe miệng Chu Bất Phàm hơi co giật, muốn nói mỗi lần Mạc Tiểu Thất bày ra nụ cười giả lả này chắc chắn là đang nghĩ chuyện xấu, nhưng liên tưởng đến việc Mạc Tiểu Thất bình tĩnh lại nhanh như vậy sau cú sốc về thân thế, lão lại không khỏi có chút kiêng dè.
Tâm tính đó, chỉ cần có thể tu luyện, sau này chắc chắn làm nên chuyện lớn.
Chu Bất Phàm liếc nhìn Lý Thanh Nguyên.
Sắc mặt Lý Thanh Nguyên bình thản, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Trông có vẻ rất đơn thuần, nhưng Chu Bất Phàm biết, cậu ta một khi ra tay là lấy mạng quỷ! Xét về mặt nào đó còn nguy hiểm hơn Mạc Tiểu Thất.
Chu Bất Phàm nghiêm túc hẳn lên, "Đừng quá nôn nóng, đầu tiên, tìm một cây Trúc Linh Hoa, cấp bậc không cần quá cao, Địa giai Trung phẩm, thậm chí Hạ phẩm cũng được."
Mạc Tiểu Thất phấn chấn hẳn lên, cậu theo Dược sư gia gia, đọc thông thạo sách thuốc, biết rõ hình dáng của Trúc Linh Hoa. Chỉ tiếc là, Bão Phác Sơn không có loại linh chủng này.
Linh dược chia làm ba bậc Thiên, Địa, Nhân, trong mỗi bậc lại chia thành thượng, trung, hạ phẩm. Linh dược Nhân giai trung phẩm đã khó kiếm, huống chi là Địa giai. Dù có mua cũng phải trên một nghìn linh thạch, mà nhà bình thường cả năm chưa chắc đã dành dụm nổi một linh thạch.
Lý Thanh Nguyên bèn hỏi: "Tìm được rồi thì sao?"
Chu gia gia liếc nhìn Mạc Tiểu Thất, nói: "Cho nó ăn vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng cơ thể."
Lý Thanh Nguyên trầm tư, ánh mắt hướng về phía Mạc Tiểu Thất.
Mạc Tiểu Thất ánh mắt sáng rực, nghiêm túc nói: "Thấp nhất là Địa giai hạ phẩm sao, ta sẽ nghĩ cách kiếm được!"
Chu Bất Phàm cười ha hả: "Ngươi chỉ là một nhóc con, còn nợ cả khí vận trời đất, tìm thế nào? Một năm, ba năm, mười năm? Dù có tìm được thì lúc đó ngươi cũng lỡ mất độ tuổi tu luyện tốt nhất rồi."
Mạc Tiểu Thất nổi giận: "Ai nợ khí vận trời đất chứ, lỡ như ta ra cửa là nhặt được thì sao? Với lại, không phải ông muốn ta mạnh lên à? Vậy mà còn trách mắng ta."
Chu Bất Phàm thở dài: "Lỡ mất độ tuổi tu luyện tốt nhất thì sao chứ, chỉ cần kiếm được trước hai mươi tuổi là được, ta vẫn có lòng tin với ngươi."
Mạc Tiểu Thất nhíu mày, giọng nói buồn bực: "Hai mươi tuổi thì muộn quá rồi, ta muốn thay đổi ngay bây giờ, muốn tu luyện ngay bây giờ."
Cậu không phải tùy hứng, mà là có một ngọn lửa đang cháy trong lòng, thôi thúc cậu phải tiến lên.
Mắt Mạc Tiểu Thất tối sầm lại, giọng điệu trầm thấp, không cam lòng nói: "Kẻ đã cướp đi thiên phú của ta chắc chắn bây giờ đã bắt đầu tu luyện rồi nhỉ, được vô số tài nguyên của Đại Hạ Thần Triều nuôi dưỡng, thuận buồm xuôi gió..."
Lý Thanh Nguyên cụp mắt xuống, dường như đang do dự điều gì.
Chu Bất Phàm an ủi: "Tiểu tử, ngươi sống được đã là may mắn lắm rồi, hơn hai mươi tuổi mới tu luyện thì có sao? Biết thế nào là đại khí vãn thành không, Chu gia gia của ngươi chính là hơn hai mươi tuổi mới tu luyện, sau này trở thành một trong những người mạnh nhất Thượng Giới đấy!"