Hôm nay là ngày Lộ Trình An đến Đại học C, cả khuôn viên trường trở nên rất náo nhiệt.
Tô Kiến Thanh đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi thử vai này, nhưng vì có một phân cảnh cần cởi đồ ngay tại chỗ, cô cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
Thậm chí, Tô Kiến Thanh còn đặc biệt mua một bộ nội y đắt hơn bình thường chỉ để đảm bảo trông hoàn hảo nhất khi lên sân khấu. Sắp đến lượt vào phòng thử vai, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, mình có xé nhãn mác chưa? Một câu hỏi nhỏ bé như vậy lại khiến cô bứt rứt không yên. Tô Kiến Thanh quyết định ghé vào nhà vệ sinh kiểm tra một lần nữa.
Lúc chỉnh lại trang phục trong buồng, Tô Kiến Thanh nghe thấy có hai nữ sinh đang trò chuyện bên ngoài.
Một trong số đó nói: “Trời ạ, người đó đẹp trai thật đó! Nếu không phải khoảng cách quá xa, tớ cũng muốn chạy đến làm quen.”
Người còn lại nói: “Làm quen thì được gì? Cậu tưởng người ta sẽ để mắt đến cậu chắc?”
“Không thử thì sao biết được?”
Sau đó, hai người họ bắt đầu hạ giọng khiến Tô Kiến Thanh không nghe rõ nữa, cô kiểm tra lại quần áo lần cuối, xác nhận mọi thứ đều ổn, định mở cửa đi ra ngoài. Nhưng ngay lúc đó, những lời bàn tán khác lại vang lên.
“Hôm nay cậu có thấy Tô Kiến Thanh không? Sao nhỏ đó cũng đi thử vai vậy? Tớ thấy nhỏ lúc nào cũng lầm lầm lì lì, không ngờ cũng là người có tham vọng lớn. Vai nữ chính này đâu có phù hợp với nhỏ!”
Nghe đến đây, bàn tay đang đặt trên then cửa của Tô Kiến Thanh khẽ khựng lại.
“Cũng không tệ mà. Kiến Thanh trông đâu có xấu, khí chất khá tốt, sao cậu lại nói người ta như vậy?”
“Ờ thì… Dù sao tớ vẫn thấy nhỏ không hợp, chẳng biết nhỏ lấy tự tin ở đâu mà đến buổi thử vai của đạo diễn Lộ Trình An.”
Cô gái vừa nói chuyện tên là Giang Liễm, khi Tô Kiến Thanh bước ra, cô ấy đang đứng trước gương trang điểm. Vóc dáng của Giang Liễm quả thật rất hợp với hình tượng nhân vật, cao gầy, mảnh khảnh đến mức gần như gầy trơ xương.
Hai người nhìn thấy Tô Kiến Thanh, biểu cảm thoáng cứng lại, cô chẳng buồn chào hỏi, rửa tay xong rồi rời đi.
Tô Kiến Thanh bước ra trước.
Giang Liễm và cô bạn thích tán gẫu của cô nàng cũng theo sau.
Buổi thử vai diễn ra ở sân khấu thực nghiệm bên ngoài khuôn viên trường. Có một cơn gió thổi đến, Tô Kiến Thanh kéo chặt áo khoác. Cô nhìn về phía cổng trường, không thấy điều gì đặc biệt, nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí có chút kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, cô nhận ra nguyên nhân của sự khác thường này, một chiếc Bentley đỗ ngay bên kia đường.
Vài người đàn ông bước xuống xe, hai nữ sinh đi phía sau Tô Kiến Thanh lập tức trở nên kích động.
Tô Kiến Thanh cũng nghiêng đầu nhìn.
Người đàn ông dẫn đầu mặc bộ âu phục đen chỉnh tề, cao lớn lại vững chãi, một tay đút túi quần, từng bước dài đi về phía trước. Người đó có làn da trắng, dáng vẻ gọn gàng, sạch sẽ. Dưới tiết trời mùa đông, đôi mắt thoạt nhìn thật lạnh lùng, đan xen đôi chút nhợt nhạt mệt mỏi.
Anh cúi đầu khá thấp, trên mặt không lộ rõ cảm xúc, nghiêm túc lắng nghe người bên cạnh nói chuyện.
Từ góc độ của Tô Kiến Thanh, đường nét gương mặt anh sắc sảo, tinh tế mà mượt mà.
Người đàn ông đang cung kính trò chuyện với anh là đạo diễn của bộ phim này – Lộ Trình An.
Kỳ Chính Hàn nhận điếu thuốc từ tay Lộ Trình An, đưa tay sờ túi, có lẽ đang tìm bật lửa. Cùng lúc đó, Lộ Trình An cũng lục lọi trên người mình. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy, anh đang định bỏ điếu thuốc xuống.
Đúng lúc này, một trận gió nhẹ lướt qua người Tô Kiến Thanh, là Giang Liễm. Cô ấy bất ngờ chen ngang cuộc trò chuyện giữa Kỳ Chính Hàn và Lộ Trình An, dẫn đến việc cả hai đều sững sờ.
Giang Liễm hấp tấp lao đến trước mặt Kỳ Chính Hàn, không nói hai lời, lập tức giơ tay châm thuốc cho anh.
Kỳ Chính Hàn thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn phối hợp cúi đầu.
Có điều, thời tiết quá lạnh, ngọn lửa vừa bùng lên liền vụt tắt. Lặp đi lặp lại ba lần, dù đã cố gắng cô vẫn không thể châm được thuốc cho anh. Gương mặt Giang Liễm căng thẳng đến mức đỏ bừng.
Kỳ Chính Hàn nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại che chắn trước bật lửa, dùng lòng bàn tay rộng lớn của anh cản lại gió lạnh.
Giang Liễm lần nữa ấn xuống ngón tay.
“Lạch cạch.”