Ngũ quan của Đinh Vũ Viện không quá sắc sảo, nhưng lại mang một nét đẹp độc đáo khiến người ta nhớ mãi.
Khí chất của cô ấy có vài phần tương đồng với Tô Kiến Thanh, đặc biệt là đôi mắt dài mang chút u buồn. Cô phóng to bức ảnh, tỉ mỉ quan sát hình dáng đôi mắt ấy, bỗng dưng có cảm giác sợ hãi, cứ như đang nhìn thấy chính mình.
Ngay lập tức, cô tắt màn hình điện thoại.
Lương bì lạnh được mang lên, Vương Doanh Kiều bẻ đũa, cúi đầu ăn, mùi thơm lan tỏa khắp không khí. Nghe thấy tiếng động, bụng Tô Kiến Thanh cũng khẽ kêu vài tiếng.
Vương Doanh Kiều hỏi: “Cậu không định ăn miếng nào thật hả?”
“Ừ.”
“Thử vai là ngày nào?”
“Thứ bảy.”
Vương Doanh Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi bóp thử cánh tay cô, nhíu mày: “Trời ạ, cậu gầy nữa là thành bộ xương khô mất!”
Bộ phim mà Tô Kiến Thanh sắp thử vai có tên “Phong Nguyệt”. Trong nguyên tác, hình tượng nữ chính là một cô gái cao gầy, thậm chí gầy đến mức trơ xương, vì vậy yêu cầu tuyển diễn viên cũng ghi rõ: “Nhất định phải gầy.”
Vương Doanh Kiều nhắc nhở: “Hôm qua tớ có nói với cậu về bộ web drama kia, tốt nhất là nên nhận đi. Đạo diễn Lộ Trình An đâu phải kiểu người dễ hợp tác, giả sử cậu được chọn, cảnh khỏa thân nhiều như thế, sau này cậu định lấy gì để duy trì danh tiếng?”
Trước đây, nhờ Chu Già Nam tiến cử, Vương Doanh Kiều ký hợp đồng với một công ty quản lý khá có tiếng. Dù cô không được lăng xê, còn bị ràng buộc bởi hợp đồng, nhưng ít nhất vẫn có cơ hội nhận vai. Dạo gần đây cô bận hồi phục sức khỏe, đã từ chối không ít kịch bản, vì thế mới tốt bụng giới thiệu cho Tô Kiến Thanh.
Nhưng Tô Kiến Thanh vẫn rất muốn vai diễn trong “Phong Nguyệt”.
Cô thậm chí đã xem phim của Lộ Trình An vô số lần, cố gắng tìm hiểu cách ông ta đào tạo nữ diễn viên ra sao.
Cô nói: “Cảm ơn, nhưng tớ vẫn muốn thử một lần.”
Thấy cô kiên quyết như vậy, Vương Doanh Kiều cũng không khuyên ngăn nữa. Cô quá hiểu Tô Kiến Thanh, một người có tham vọng.
Vương Doanh Kiều chợt nhớ đến một vấn đề: “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, làm sao mà cậu quen được Kỳ Chính Hàn vậy?”
Tô Kiến Thanh thành thật báo cáo với cô: “Là lần đó tớ đi tìm Chu Già Nam, anh ấy nhặt được khuyên tai tớ đánh rơi.”
Động tác ăn của Vương Doanh Kiều chợt dừng lại. Một thoáng im lặng, cô ấy lên tiếng: “Kiến Thanh, cậu nhớ kỹ lời tớ nói, đừng qua lại với bọn họ.”
“Ừ.”
“Đừng chỉ nói suông, thề đi.”
Tô Kiến Thanh cười trong bất lực: “Không qua lại thì không qua lại, có gì đáng để thề chứ?”
“Tớ không tin miệng lưỡi của cậu đâu! Kỳ Chính Hàn là tay chơi lão luyện, cậu không phải đối thủ của gã. Tớ sợ cậu đi vào vết xe đổ của tớ. Nếu gã ta cũng giống như Chu Già Nam, không chịu đeo bao thì sao!”
Tô Kiến Thanh hoàn toàn cạn lời trước sự thô lỗ của cô: “Làm ơn đi, tớ mới gặp anh ấy đúng hai lần, vừa mới biết tên anh ấy cách đây một tiếng. Cậu có cần nói quá lên như vậy không?”
Cô không chịu thề chẳng phải vì sợ phải giữ lời, mà đơn giản là không muốn thốt ra những lời độc địa đó.
Vương Doanh Kiều cũng bất đắc dĩ mới phải thế, thật lâu sau, cô nói: “Sĩ tử lầm đường còn có thể quay đầu, nữ tử sa ngã… không còn đường trở lại. Bây giờ tớ mới hiểu thế nào là sự cách biệt giữa hai thế giới. Kiến Thanh, cậu thông minh hơn tớ. Tớ mong cậu có thể nhận ra điều này sớm hơn tớ.”
Tô Kiến Thanh từng nghĩ rằng Vương Doanh Kiều là một kẻ hồ đồ. Nhưng nghe những lời này cô lại cảm thấy, cô ấy không hề mù quáng như mình đã tưởng.