Thẩm Khả thấp giọng nói: “Anh Tửu, hình như ở đây có bác sĩ đấy, anh muốn đi khám một chút không?”
“Không cần, cứ vào trước đã. Chúng ta cất hành lý rồi tính sau.” Lục Tửu bước lên bậc thang.
Cậu không rõ mình bị đau dạ dày hay say xe, nhưng vẫn chưa đến mức phải đi khám bác sĩ ngay.
Khi đi ngang qua nhóm nam nữ trẻ tuổi kia, ánh mắt của Lục Tửu không hề dao động.
Thẩm Khả nhìn họ một cái rồi im lặng, vội bước theo Lục Tửu vào trong. Nhóm người kia ngưng cười, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn theo bóng lưng hai người họ.
...Lục Tửu hôm nay, có gì đó rất khác?
Diệp Tần gọi điện tới thông báo rằng phòng dành cho nam hiện tại chỉ còn trống một giường trong phòng của Lục Khúc Ninh, các phòng khác vẫn đang dọn dẹp. Lục Tửu không muốn phiền phức, quyết định ở chung phòng với Lục Khúc Ninh.
Lúc vào phòng, Lục Khúc Ninh đang ở đó. Gã im lặng nhìn Lục Tửu xếp hành lý. Trước khi bước ra ngoài, gã lại nhắc một câu:
“Anh, em vẫn muốn nhắc lại. Anh đừng quá gần gũi với người đó.”
Lục Tửu liếc nhìn Lục Khúc Ninh một cái, cười nhạt. Cậu chẳng đáp lời, tiếp tục sắp xếp đồ của mình.
Lục Khúc Ninh siết chặt tay, nét mặt thoáng căng thẳng.
Chuyến đi này có gần 20 người trẻ tuổi tham gia.
Diệp Tần tạm thời chưa thấy đâu, gã nhà giàu yếu ớt cùng Bách Quân cũng chưa xuất hiện. Quản gia của trang trại sẽ dùng xe điện đưa cả nhóm đi tham quan một vòng, ai nấy đều vui vẻ lên đường.
Lục Khúc Ninh ngồi hàng đầu tiên, còn Lục Tửu và Thẩm Khả ngồi ở hàng ghế cuối.
Lục Tửu ngáp một cái, chợt nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình từ phía trước. Cậu hờ hững mở mắt nhìn về phía đó, đối diện ngay với ánh mắt của người ngồi bên cạnh Lục Khúc Ninh.
Diệp Lẫm.
Người từng là bạn thân nhất của cậu.
Diệp Lẫm cao ráo, chân dài, mặc áo thun đen và quần jeans, đẹp trai như một thần tượng bước ra từ sân khấu.
Ánh mắt hai người chạm nhau chỉ một giây, Diệp Lẫm đã dời đi trước.
Từ đầu đến cuối, gương mặt của Diệp Lẫm không có biểu cảm gì.
111 đang lẩm bẩm tính toán: [Vốn muốn giúp cậu lấy lại những gì đã mất. Trên lý thuyết, mọi thứ mất đi đều có thể tìm lại được. Nếu không bị ảnh hưởng bởi Lục Khúc Ninh, cậu sẽ không bị đoạn mã lỗi biến thành người xấu, Diệp Lẫm cũng sẽ không rời bỏ cậu. Nhưng kỳ lạ thật, hệ thống trung tâm không giao nhiệm vụ nào liên quan đến Diệp Lẫm cả...]
Lục Tửu bật cười khẽ:
“Những thứ dễ mất như vậy, lấy lại để làm gì?”
Giọng Lục Tửu mang theo ý cười, lời nói lại rất hờ hững khiến 111 nghẹn lời.
[Cậu không thể nói vậy được…]
Lục Tửu chống tay lên thành xe, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bên cạnh, Thẩm Khả và 111 cứ luân phiên ríu rít, Lục Tửu nghe hai lớp âm thanh ồn ào ấy lại cảm thấy tâm trạng bình thản.
Trang trại rất rộng, xe điện cứ chạy một đoạn lại dừng, mọi người cũng thường xuyên xuống xe chụp ảnh.
Khi xe chạy đến một bãi cỏ rộng, họ cuối cùng cũng thấy vài bóng người.
Là Diệp Tần và vài người bạn của anh ấy, họ đang chơi đánh golf.
Đúng lúc Diệp Tần vừa đánh bóng, vài người đàn ông chững chạc hơn họ ở từ xa tiến lại gần.
“Ơ, là anh Bách Quân kìa!”
“Anh ấy đến thật rồi!”
Cả nhóm lập tức kích động, vội vàng xuống xe.
Thẩm Khả cũng vô cùng hào hứng, ánh mắt như fan hâm mộ thấy được thần tượng, lập tức nhìn chăm chú về phía người kia.
Lục Tửu hơi nheo mắt nhìn theo ánh sáng chói chang.
Một người đàn ông cao lớn, tuấn tú đang đi bên cạnh Diệp Tần.
Dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng Lục Tửu vẫn có thể nhận ra ngay đó là một người nam nhân rất hấp dẫn bởi khí chất và dáng người nổi bật.
Diệp Tần vốn đã rất cao, khoảng 1m86. Nhưng người nam nhân đứng bên cạnh còn cao hơn một chút, chắc phải tầm 1m90.
Người nam nhân đó mặc áo sơ mi trắng và quần tây, trang phục đơn giản nhưng vô cùng tôn dáng, vai rộng eo hẹp cực kỳ rõ nét.
Người nam nhân mỉm cười lịch thiệp, vừa nghe thấy tiếng hò reo liền quay đầu lại.
Lục Tửu ngẩn người.
...Hả?
...Khoan đã???
Gương mặt này, chẳng phải chính là đàn anh nhiều năm không gặp. Người vừa mới ngủ cùng cậu ngay trước khi cậu xuyên đến đây hay sao?