Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 24

Camilla cúi mắt, những ngón tay thon dài sạch sẽ luồn qua mái tóc đen trước mặt. Sau khi xác nhận không còn lộ ra một sợi tóc vàng kim nào nữa, cô mới buông tay, bắt đầu chỉnh lại mấy hộp nhuộm màu đặt trên giá gỗ bên cạnh: “Hoàn thành rồi, thưa Andyvere đại nhân.”

Andyvere khẽ sờ tóc mình, giọng ôn hòa cảm thán: “Cô thật sự rất giỏi mấy công việc tỉ mỉ như thế này, Camilla.”

“Nếu ta có thể sử dụng những loại ma pháp khác, cũng không cần làm phiền cô nữa.”

“Được phục vụ ngài là vinh hạnh của thần.” Camilla hơi cíu đầu trả lời.

Quang Minh ma pháp ở thế giới này, ở phần lớn các quốc gia, luôn được coi là ma pháp đứng đầu, được tôn kính và sùng bái.

Đối với những người có thiên phú bình thường thì còn đỡ, nhưng đến cấp độ như Andyvere, bản thân hắn chính là một máy thanh lọc di dộng.

Chỉ cần không phải ma pháp vượt trội hẳn so với hắn, thì dù có cố gắng đến đâu, cũng chẳng gây chút si nhê gì đối với Andyvere.

Nói cách khác, vị Thánh Tử này đúng là một "trang bị cường hóa di động hình người" trong chiến đấu và trị liệu.

Ngược lại, rất nhiều ma pháp tiện lợi hằng ngày mà Phong Tuyền chỉ cần búng tay một cái đã làm được, thì Andyvere lại hoàn toàn không thể sử dụng.

Phong Tuyền có thể thay đổi hình dạng dễ dàng chỉ với một lần búng tay, nhưng Andyvere khó mà làm được.

Nhược điểm của Quang Minh ma pháp chính là quá mức chói chang, công khai.

Đặc biệt những người có thiên phú Quang Minh, phần lớn từ nhỏ đã được giáo hội nuôi dạy, dẫn đến tính cách quá cứng nhắc đến mức có phần cực đoan, cực kỳ bài xích mọi hành vi "trái với chuẩn mực".

Andyvere lại càng là Thánh Tử thuần túy nhất trong mắt họ. May mắn là cho đến hiện tại, Andyvere vẫn chưa từng làm gì tổn hại đến hình tượng trung thành với đức tin của mình.

Bất kể trong lòng hắn nghĩ thế nào, bề ngoài Andyvere vẫn luôn vô cùng chuyên nghiệp khi làm việc, hoàn toàn không để lộ bất kỳ sơ hở nào.

Tạm thời dùng thuốc nhuộm đen che đi mái tóc vàng kim, nhưng còn đôi mắt, đây mới là yếu tố nhận diện chí mạng.

Andyvere nghĩ ngợi, lật tìm trên giá đồ, rồi vui vẻ cầm lên một sợi dây buộc tóc màu vàng nhạt.

Camilla dừng động tác sửa sang, nghi hoặc nhìn Andyvere: “Andyvere đại nhân?”

“Dùng cái này che mắt, ngươi thấy sao?” Andyvere vẫy vẫy sợi dây buộc tóc trong tay.

Ngày thường hắn vốn không dùng mấy thứ này, chỉ khi tham gia nghi lễ trang trọng, Camilla mới buộc lại cho hắn.

Camilla khựng lại, cúi đầu đáp: “Andyvere đại nhân, xin cho phép thần chuẩn bị cho ngài một dây buộc tóc mới.”

Andyvere: “…”

Hắn suýt chút nữa quên mất, Camilla có chứng cưỡng chế nhẹ cùng thói quen sạch sẽ quá mức.

Chờ Camilla rời đi trong giây lát rồi nhanh chóng quay trở lại , Andyvere nhìn sợi dây trong tay cô: mềm mại, thoải mái, khi sờ vào cũng rất mát mẻ. Hắn đành nuốt lời từ chối trong miệng, chỉ mỉm cười nói: “Cảm ơn ngươi, Camilla.”

Sợi vải Camilla chuẩn bị sử dụng chất liệu kim sa mềm, loại vải đặc biệt ở thế giới này, không gây cộm khi đeo trên mắt, người đeo vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ nhưng người khác từ bên ngoài nhìn vào thì gần như không thể nhận ra.

Camilla đứng trước Andyvere, kiểm tra lại lớp hóa trang, khi xác định mọi thứ đã ổn thỏa, mới cúi đầu lần nữa:

“Andyvere đại nhân, tất cả đã sẵn sàng. Ngài có thể xuất phát bất cứ lúc nào.”

Andyvere gật đầu, kéo mũ choàng màu nâu nhạt lên che đầu. Khi Camilla theo thói quen bước theo sau anh, Andyvere nhẹ giọng dặn: “Camilla, phiền ngươi tạm thời ở lại đây nhé.”

Camilla: “…”

Thiếu nữ tóc nâu không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu đáp: “Vâng, thưa Thánh Tử đại nhân.”

Lúc Andyvere chuẩn bị xong xuôi, trời bên ngoài đã tối hẳn.

***

Quay lại với nhóm người bên phía Ivan, trải qua thời gian dài như vậy, phân nửa số người chơi đã offline, dự định chờ đến ngày mai mới trở lại kiểm tra thuộc tính.

Còn lại hơn mười người, đa số vì tò mò về cảnh vật đêm khuya ở bản đồ mới. Đặc biệt, khi khám phá dị giới, có một nơi không thể không tham quan: Quán rượu.

Ivan có chút bất đắc dĩ nhìn mấy người chơi đang hào hứng trước mặt: “Người lữ hành, mặc dù tôi biết nói vậy không sẽ làm mợi người mất hứng, nhưng ban đêm ở quán rượu rất nguy hiểm… Rất dễ gặp phải đám lưu manh say xỉn…”

Người chơi sao có thể sợ mấy NPC côn đồ thông thường?

[Ba Ba] lập tức kéo tay Ivan làm nũng: “Ivan Ivan, dẫn chúng tôi đi mà! Tôi thật sự rất rất tò mò đó!”

[Thiện Tai] cũng ôm lấy tay còn lại của Ivan, bắt chước nói giọng mềm oặt của thiếu nữ bên cạnh: “Thí chủ, xin hãy từ bi mà dẫn đường cho chúng tôi đi ~”

[Bóp Hông Một Cái]: “… Bọn họ lại bày ra trò gì vậy trời?”

Đang đứng tìm góc chụp hình đẹp, [Thủy Vô Nguyệt] lạnh nhạt giải thích: “La lối ăn vạ kiểu này chắc là muốn mở khóa nhiệm vụ ở quán rượu. Mấy chỗ đó trong tiểu thuyết đều là nơi rất thích hợp để thám thính tin tức.”

“Ồ, đúng chuẩn kịch bản tiểu thuyết dị giới!” [Bóp Hông Một Cái] cười nói, nhìn thấy Ivan bị kẹp chặt hai bên, [Bóp Hông Một Cái] dứt khoát cũng vòng tay qua cổ cậu:

“Đi thôi đi thôi, tôi đói rồi. Tôi đã hỏi trước mới người cung quanh xem có quán nào nổi tiếng rồi. Để tôi dẫn đường!”

NPC đơn thuần như Ivan đây hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể bị lôi đi, vừa bị kéo vừa vô lực kêu: “Người lữ hành…!”

Mỗi người chơi đều có suy nghĩ riêng. Cuối cùng, chỉ có sáu người quyết định cùng nhau đến quán rượu.