Jeremy giáo chủ thấy không thể giữ người chơi ở lại, đành tiễn bọn họ rời khỏi giáo hội.
Ivan vốn đang ngồi ngắm đài phun nước, chợt khựng lại khi thấy đám người đi ra.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn của giáo hội, mỉm cười hỏi: “Mọi người xong rồi sao?”
“Thời gian các vị kiểm tra còn nhanh hơn tôi dự định một chút… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
[Ba Ba] là người đầu tiên lao tới, ôm lấy tay thiếu niên tóc đen..
Lúc Ivan còn chưa kịp phản ứng, cô nàng đã tranh thủ dụi dụi mấy cái vào người cậu, vừa gào lên:
“Quả nhiên Ivan là tuyệt nhất hu hu hu! Rốt cuộc Ivan của chúng ta chưa từng nhìn người khác bằng ánh mắt đáng sợ như vừa nãy!”
Ivan chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút bối rối. Chiếc lông chim cài trên tóc khẽ đung đưa theo gió. Cậu nghi hoặc hỏi:
“Người lữ hành?”
Chờ [Bóp Hông Một Cái] giải thích ngắn gọn xong, Ivan mới há miệng kinh ngạc, cuối cùng chỉ nói:
“Ở trước cổng giáo hội bàn chuyện này không tiện lắm. Về rồi tôi sẽ kể rõ cho mọi người.”
“Trong lúc đợi các vị, tôi cũng đã tìm được chỗ nghỉ lại tối nay.”
Cậu cười tươi, lại một lần nữa thể hiện sự chuyên nghiệp của một NPC dẫn đường: “Tôi cam đoan chỗ đó là lựa chọn tốt nhất!”
[Ivan là thiên sứ!]
[Vận mệnh đã định sẵn cậu ấy là vợ tôi!]
[Mau khen cậu ấy đi Đại Hông!]
Ivan dẫn họ tới một nhà trọ nhỏ ấm cúng đậm chất gia đình, mỗi phòng hai người.
Sau khi mọi người đã được sắp xếp ổn thỏa, ngẫm thấy 30 người bọn họ cùng tụ lại trong một phòng cũng không thoải mái lắm, nên cả nhóm quyết định ra phố dạo chơi.
Trấn Coca so với những nơi khác có thể hẻo lánh và nhỏ bé hơn, nhưng đối với cư dân nơi đây, họ đã sớm quen với cuộc sống bình dị chốn này.
Con phố buôn bán nhộn nhịp, dòng người tấp nập khắp nơi.
Ivan đi dọc con phố, đảo mắt qua những sạp hàng đang bày bên đường. Tâm trạng người chơi cũng phấn khích không ít, nhưng việc chưa thể lập tức sử dụng ma pháp quả thật vẫn khiến họ hụt hẫng đôi phần.
Thiếu niên tóc đen suy nghĩ một chút, rồi mở lời, giọng mang theo chút áy náy: “Thực xin lỗi, có lẽ là thái độ của tôi khiến các vị có ảo giác…”
[Bóp Hông Một Cái] giật mình: “Cậu xin lỗi gì vậy, Ivan?”
Ivan cụp mắt xuống, mái tóc che khuất ánh nhìn: “Ma pháp hắc ám… ở thế giới này, thật ra là một điều cấm kỵ.”
“Bởi vì thôn chúng ta vốn hẻo lánh, cũng toàn người dân bình thường nên mọi người mới không quá để tâm… Nhưng ở những nơi do giáo hội quản lý, thái độ như vậy là điều tuyệt đối không được phép.”
“Quang Minh và Hắc Ám là hai thế lực đối lập tuyệt đối.”
Ivan nói tiếp: “Nếu bị cáo buộc là tín đồ Hắc Ám, thì chỉ cần gặp phải những tín đồ Quang Minh cực đoan, họ có thể trực tiếp ra tay với các vị.”
“Thực xin lỗi, nếu như tôi sớm nói cho các vị biết…”
“Đây căn bản không phải lỗi của cậu đâu, Ivan! Điều này là do chúng tôi đã không tìm hiểu trước.”
[Ba Ba] lập tức lên tiếng: “Hơn nữa, chúng tôi hiện tại cũng đâu có bị thương gì!”
Nhìn dẫn đường NPC nhà mình, khuôn mặt mang biểu cảm áy náy y như một chú cún nhỏ, thiện cảm vốn đã cao của nhóm người chơi đối với cậu lại càng tăng thêm một bậc.
[Bóp Hông Một Cái] khoác vai Ivan cười lớn: “Được rồi, dù sao họ cũng không gây khó dễ gì cho chúng tôi. Cùng lắm thức tỉnh xong thì chúng ta đến sang thành phố khác chơi tiếp! Đừng để ý, Ivan!”
Dưới những lời an ủi ấy, cuối cùng Ivan cũng nở nụ cười nhẹ quen thuộc.
***
Cùng lúc đó, trong giáo hội.
Sau khi tiễn 30 người chơi rời đi, sắc mặt giáo chỉ Jeremy lập tức trầm xuống.
Ông nhắm mắt lại, đi thẳng tới khu vườn nhỏ bên trong giáo hội.
Đứng giữa hoa viên là Thánh Tử cao quý không nhiễm bụi trần. Giáo chủ Jeremy thành kính đặt tay lên ngực, thực hiện nghi thức chào đón tối cao: “Thần Quang Minh phù hộ, nguyện ánh sáng vĩnh viễn soi sáng ngài, Thánh Tử đại nhân.”
Andyvere nghiêng đầu, tiếp nhận sự chào đón của giáo chỉ Jeremy. Dù không hoàn toàn đồng tình, nhưng xét cho cùng, đó là tín ngưỡng của người khác, từ chối thì càng khó xử.
Thánh Tử tóc cất giọng hỏi, thanh âm thánh khiết như tiếng chuông giáo đường vang lên bên tai Jeremy: “Giáo chủ Jeremy tìm ta có việc gì sao?”
Jeremy cung kính trả lời: “Thưa Thánh Tử đại nhân, hôm nay giáo đường xuất hiện tới 30 người thường có thiên phú ma pháp. Chuyện như vậy từ trước tới này chưa từng xuất hiện ở trấn Coca.”
“Hơn nữa…”
Giáo chủ nghiêm mặt: “Thần có nghe bọn họ thảo luận về ma pháp hắc ám tà ác, thần nghi ngờ bọn họ đã sa ngã vào bóng tối. Bọn họ có lẽ vì biết ngài mở đây, nên mới cố tình tới để ám hại ngài! Xin ngài nhất định phải cẩn thận!”
Andyvere: “…” Thảo nào bọn họ mới thức tỉnh được một nửa đã bị ngươi cản lại.
Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Thánh Tử mỉm cười dịu dàng, xung quanh cơ thể như tỏa ra vầng hào quang: “Rất cảm tạ Jeremy giáo chủ đã nhắc nhở.”
“Nhưng hôm nay, ta chưa cảm nhận được khí tức hắc ám nào cả.”
Andyvere dịu dàng nói: “Có lẽ ta nên trực tiếp tiếp xúc với những đứa trẻ đó một chút.”
“…Thánh, Thánh Tử đại nhân?!” Giáo chủ Jeremy hoảng hốt.
Thánh Tử vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Nếu bọn họ thật sự bị thế lực hắc ám dụ dỗ, thì chẳng phải ta càng nên thanh tẩy bọn họ, dẫn họ quay lại con đường ánh sáng hay sao?”
Giáo chủ Jeremy lập tức tỉnh ngộ: “Nguyện ánh sáng vĩnh viễn chiếu rọi ngài!”
“…” Tuy nói là thanh tẩy, nhưng chắc chắn không giống như ngươi nghĩ đâu. Andyvere thầm nghĩ.