Ra khỏi đồn cảnh sát đã là 3 giờ rưỡi chiều. Sau khi lau chùi tay và cẩn thận kiểm tra lại các thông tin mình đã điền khi đăng ký, Quan Hôn Hiểu xác nhận không có vấn đề gì rồi mới tiếp tục bước ra ngoài.
Chiều chủ nhật đường phố khá vắng vẻ. Trong huyện không có nhiều xe cộ và không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ.
Đồn cảnh sát nằm ngay trên con đường rộng lớn, bên hai bên là những cây ngô đồng cao lớn tạo ra một không gian rộng rãi. Mặt đất phủ một lớp lá mỏng và công nhân vệ sinh đang dọn dẹp.
Ánh nắng xuyên qua những tán lá thưa thớt chiếu sáng mặt đất. Quan Hôn Hiểu bước đi trong bóng dáng xen lẫn ánh sáng, Thiên Khiếu đi theo bên phải, đuôi cuộn quanh mắt cá chân anh, thân mật mà cũng như đang giữ lại một chút không gian cho riêng mình. Đôi mắt hơi nheo lại, tựa như đang thưởng thức từng bước đi chậm rãi trên con phố này.
Khi họ đến ngã tư, hai ngân hàng nằm đối diện nhau. Cửa hàng bên trái dán poster quảng cáo chương trình tặng quà khi gửi tiền, trong khi bên phải là một nhóm nhân viên đang phát tờ rơi giới thiệu về bộ sưu tập tiền kỷ niệm mới ra mắt.
“...Sổ tiền giấy kỷ niệm này đều là tiền thật và là tiền mệnh giá, rất có giá trị sưu tầm. Tiền kỷ niệm càng không cần phải nói, những bộ trước đây chúng tôi bán ra đã có giá rất cao, bộ mới này sẽ không tái bản, mua được là có lời. Ngày mai chúng tôi sẽ ngừng bán...”
Giọng nhân viên công tác vọng tới làm Quan Hôn Hiểu hơi động lòng.
Anh ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường, lấy ra vài tấm tiền kỷ niệm cẩn thận nhìn qua.
Những tấm tiền này không rõ là đã rơi ở đâu, chúng đầy bùn đất và vết bẩn. Quan Hôn Hiểu phải dùng khăn ướt lau vài lần mới lộ ra các hoa văn ban đầu. May mắn là chúng không bị thiếu sót hay ăn mòn.
Tuy vậy anh không phải là người chơi sưu tầm tiền, những tấm tiền kỷ niệm này chỉ gợi lại chút ký ức từ khi còn nhỏ, khi anh gặp phải những đồng tiền đặc biệt của chính quyền.
Dù vậy nhờ vào ứng dụng trình duyệt trên điện thoại, anh có thể chụp ảnh các vật phẩm và tìm hiểu thêm.
Quan Hôn Hiểu vui mừng khi chụp được hình ảnh của các tấm tiền kỷ niệm, từng tấm một rồi tìm hiểu giá trị của chúng.
Những tấm tiền đầu tiên không có gì đặc biệt, chỉ là những mẫu thiết kế cảnh quan địa phương. Chúng có chút giá trị sưu tầm nhưng không nhiều, giá trị thị trường chỉ vào khoảng hai ba trăm.
Quan Hôn Hiểu không quá bận tâm, chỉ cười vui vẻ khi vuốt ve đầu Thiên Khiếu: “Mèo thần tài của anh thật sự có hiệu quả, mấy tấm tiền kỷ niệm này ít nhất có giá trị đủ tiền cơm hai ngày. Anh sẽ mang đến tiệm đồ cũ bán ngay thôi.”
Nói xong, anh lại chụp một tấm ảnh cuối cùng, tiếp tục tìm kiếm thông tin.
Thiên Khiếu nằm trên đùi anh, lười biếng ngước lên để được sờ đầu.
Tiền đối với nó không có nhiều khái niệm nhưng Quan Hôn Hiểu lại vui mừng với sự may mắn của mình.
Đang lúc nó mải nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy Quan Hôn Hiểu thốt ra một câu đầy bất ngờ: “Ôi vãi.”
Thiên Khiếu dựng tai ngẩng đầu nhìn về phía Quan Hôn Hiểu và ngay lập tức thấy anh trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ kinh ngạc, trông giống như một người vừa nhìn thấy xác hóa thạch của khủng long bá vương ở viện bảo tàng mà đột nhiên sống lại. Anh siết chặt chiếc điện thoại, tay run nhẹ.
Anh như một ông già đã qua 90 tuổi run rẩy cầm tờ tiền cuối cùng đưa lên trước mặt, chăm chú nhìn vào từng chi tiết hoa văn mà không rời mắt.
Thiên Khiếu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết đứng dậy, đặt hai chân trước lên cánh tay của Quan Hôn Hiểu rồi vươn cổ nhìn vào.
Lúc này trên ứng dụng tìm kiếm xuất hiện ba bức ảnh. Bức đầu tiên là mặt chính diện của tờ tiền, với hoa mai được khắc nổi. Bức thứ hai là mặt sau, có một vòng chữ viết của dân tộc thiểu số bao quanh một ký hiệu phức tạp. Bức thứ ba là một bức ảnh chụp tại một tiệm đồ cũ, một tờ tiền kỷ niệm đã qua sử dụng, được định giá 100.000 tệ và còn có thể trả giá thêm nữa.
Thiên Khiếu trợn tròn mắt, đuôi nó vểnh lên như muốn bay thẳng.
Dù nó đã ở nhân gian mấy năm, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và không hiểu gì về tiền nhưng con số 100,000 này, dù là trong đơn vị tiền tệ mà nó quen thuộc cũng khiến nó phải choáng váng.
Một tờ tiền nhỏ như vậy lại có giá trị 100,000 tệ?!
Thiên Khiếu ngã người ra sau, như thể đang nhìn vào một điều gì đó không thể tin nổi.
Quan Hôn Hiểu còn kinh ngạc hơn nó, anh vội vàng véo mạnh vào đùi mình để chắc chắn không phải đang nằm mơ, cảm giác đau nhói khiến anh răng nghiến chặt.
Anh cẩn thận cất tờ tiền kỷ niệm vào túi, rồi bế Thiên Khiếu lên, hôn mạnh vào đầu nó: “Tiểu Thần Tài à, anh xin lỗi, nhóc mang cho anh không phải may mắn bình thường đâu, mà là một cục vàng từ trên trời rơi xuống!”
Đây chính là một tờ tiền kỷ niệm có giá trị 100.000 tệ! Cả gia tài của anh cộng lại còn không bằng con số đó, vậy mà Thiên Khiếu đào ở đâu ra được?!
Có những việc, thật sự là lựa chọn quan trọng hơn cả nỗ lực, không thể không tin!
Trong khi Quan Hôn Hiểu còn đang mãi mê cảm thán về số tiền 100.000 tệ, Thiên Khiếu lại bối rối, nó cảm thấy mặt mình ửng đỏ và đôi tai cũng chuyển sang màu hồng như muốn rỉ máu. Ánh mắt của nó không né tránh mà chăm chú nhìn vào anh, bàn chân mềm mại quờ quờ quanh cổ anh.
Anh hôn nó... Liệu trong lòng anh có nghĩ đến nó không?
Thiên Khiếu cảm thấy cả người nóng lên, đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu tại sao mình lại cứ nghĩ lung tung đến thế, suýt nữa đâm đầu vào tường.
May mà ý nghĩ đó đến nhanh và đi cũng nhanh, vừa khi Quan Hôn Hiểu quay đầu nhìn đi chỗ khác, Thiên Khiếu mới như tỉnh lại, nó run rẩy vẫy vẫy cái đuôi, lặng lẽ cọ mặt vào ngực anh như một cách để lấy lại bình tĩnh.
Khi trở lại với thân phận trước kia của mình, mọi sự tiếp xúc thân mật với Quan Hôn Hiểu đều chẳng đáng kể, mọi cảm giác tình cảm dâng trào đều chỉ là ảo giác, là giả dối. Dù vậy, vẫn cần giữ cho mình sự tỉnh táo và kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ đến.
Về phần Quan Hôn Hiểu, anh hoàn toàn không hay biết gì. Dường như anh đang ngả người về phía ghế, một tay gác lên, còn tay kia lướt qua màn hình, biểu hiện trên khuôn mặt vừa vặn như kiểu đang xem xét một món đồ second-hand với ánh mắt lơ đãng. Anh tìm kiếm tờ tiền kỷ niệm, chẳng mấy chốc mà giao diện với các món đồ quý giá của mọi người đã hiện lên.
Tiêu đề nổi bật lập tức thu hút sự chú ý của anh: "Cầu mua số lượng lớn! Bạn cần gì? Đương nhiên là các tờ tiền kỷ niệm phát hành trong thời kỳ Thiên Hi!"
Khi nhìn thấy, anh lập tức nhận ra đó là một tin tức cực kỳ giá trị.
Quan Hôn Hiểu nhấn vào giao diện, mắt anh gần như hoa lên trước hàng loạt con số: 100 vạn lượt xem, 58 vạn lượt lưu và 12 vạn bình luận tràn ngập. Thật là choáng ngợp.
Giao diện này rõ ràng nhắm đến những người có tiền và thời gian rảnh rỗi. Không biết từ lúc nào, giá của mỗi bức ảnh chụp đã được đẩy từ 10 vạn lên 15 vạn và gần như mỗi bình luận đều có phản hồi. Dưới giao diện còn có một câu PS: "Hôm nay là lần thứ 301 tôi thất bại trong việc cầu mua tiền kỷ niệm."
Sự kiên trì và tài lực của người này khiến Quan Hôn Hiểu phải ngỡ ngàng.
Quan Hôn Hiểu bất giác cảm thấy trong túi mình, tờ tiền kỷ niệm trở nên nặng trĩu. Để tránh gây thất vọng cho người khác, anh quyết định kiểm tra lại một lượt trang web, so sánh kỹ càng giữa ảnh tiền kỹ niệm thật và giả. Sau khi xác nhận không có sai sót, anh mới liên hệ với người đăng bài.
Trên màn hình, dòng chữ xuất hiện: "Chào bạn, tôi có vật cần trao đổi."
Người trả lời với thái độ hơi khinh miệt: "Bạn có tờ tiền kỷ niệm sao? Đó là cổ vật hơn hai mươi năm trước, bạn có chắc không? Đừng bảo là bạn định mua đồ giả rồi chơi tôi nhé!"
Quan Hôn Hiểu không khỏi cảm thấy chút đồng cảm với người này. Trước đây, anh cũng đã bị lừa không ít lần bởi những món đồ giả. Mỗi dòng chữ như chất chứa sự nghi ngờ, sự hoài nghi sâu sắc, như thể không thể tin vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.
Hắc Bạch Quan: Đồ vật ở chỗ tôi đây, có chút cũ, tôi sẽ chụp cho bạn xem.
Người Chết Hơi Sống: Được được, cũ một chút không sao, chỉ cần không bị hư hỏng là được, cái này đều có thể giải quyết bằng tiền, miễn là thật là được!
Quan Hôn Hiểu nhìn thấy câu trả lời bên kia liền quay một đoạn video và gửi đi, không thêm bất kỳ chỉnh sửa nào, chỉ thể hiện rõ trạng thái của tờ tiền kỷ niệm.
Chỉ vài giây sau, bên kia trả lời: Trạng thái hơi kém một chút, bạn tìm được ở đâu vậy?
Hắc Bạch Quan: Nhà tôi tìm được. Bạn chắc chắn là thật không?
Người Chết Hơi Sống: Tôi sưu tầm tiền kỷ niệm mà, có thể xác nhận…
Rồi người này lại gửi một tin nhắn khác.
Người Chết Hơi Sống: Lỗi chính tả, lỗi chính tả.
Người Chết Hơi Sống: Là thật đấy, có dấu vết đánh dấu hoa mai và giọt sương, đó là công nghệ đặc biệt, làm giả rất phiền phức.
Hắc Bạch Quan: Được. Đây là giao dịch không chính thức, tôi sẽ giữ nguyên giá ban đầu, 100.000 tệ, bạn thấy sao?
Người Chết Hơi Sống: ???
Người Chết Hơi Sống: Anh bạn rộng rãi quá!
Hắc Bạch Quan: Vậy tôi tạo giao diện trao đổi cho bạn, bạn chuyển trước 50.000 tệ tiền đặt cọc, phần còn lại tôi nhận khi giao hàng.
Hắc Bạch Quan: Nhớ điền địa chỉ chính xác, tôi sẽ gửi hàng cho bạn vào ngày mai.
Người Chết Hơi Sống: Như vậy hơi phiền phức, lại không an toàn, chúng ta gặp mặt trực tiếp đi, tiền trao cháo múc. Bạn chọn thời gian và địa điểm, tôi đều có thể.
Thiên Khiếu nhìn thấy Quan Hôn Hiểu đang trò chuyện với người mua, tò mò nhìn về phía màn hình. Quan Hôn Hiểu liền quay lại, mày hơi nhíu lại rồi quyết định chọn thời gian. Thứ bảy tuần sau vào lúc 11 giờ trưa, gặp tại quán cà phê ở phố Huyền Thác.
Người mua liền đồng ý ngay lập tức.
Quan Hôn Hiểu xác nhận giao dịch, vài phút sau đối phương nhanh chóng hoàn tất thanh toán, đánh giá một cách hài lòng với một biểu tượng cười tươi.
Quan Hôn Hiểu cười cười, tắt điện thoại rồi ngả người ra phía sau, nằm phơi nắng rồi cảm thán: “Tiền không phải của mình thì sẽ không phung phí, người không có tiền thì sẽ không giàu có. Nếu cứ tiếp tục như thế này, anh có thể nghỉ hưu ngay tại chỗ, sống cuộc sống dưỡng lão an nhàn rồi…”
Thiên Khiếu chưa kịp phản ứng thì thấy Quan Hôn Hiểu đột ngột ngồi thẳng dậy, một tay bế nó lên đặt lên đùi, lật bụng nó lên trời rồi nghiêm túc nói: “Anh vừa mới đùa thôi nhưng đừng có theo các anh em nhà mèo đi trộm tiền của người khác, có nghe không?”
Nói rồi anh điểm vào mũi Thiên Khiếu và Thiên Khiếu như thường lệ liếʍ đầu lưỡi cuốn qua lòng bàn tay của anh khiến bàn tay anh hơi run lên.
“Meo meo…” Thiên Khiếu nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của Quan Hôn Hiểu, lắp bắp đồng ý với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ngoan.” Quan Hôn Hiểu hài lòng cười: “Đi thôi, chúng ta đi mua đồ ăn.”
Thiên Khiếu bước sát bên chân anh, nó ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mỗi bước đi đều tràn đầy khí thế vương giả nếu không tính đến cái đuôi đang phe phẩy đầy đắc ý.
Không xa phía trước, một chàng trai trẻ tuổi phong thái thoải mái trông như sinh viên đại học giơ điện thoại lên và bấm chụp ba lần, bắt trọn khoảnh khắc Quan Hôn Hiểu cùng Thiên Khiếu đang rảo bước trên phố.
Khóe môi cậu ta khẽ cong lên rồi gửi bức ảnh này cho một người đang phục kích ở góc khác. Kèm theo đó là hai dòng tin nhắn châm chọc:
Lâm Mô Sửu: Mời xem cảnh đại yêu quái hung ác dắt theo tiểu bạch dạo phố.
Lâm Mô Sửu: Đại yêu quái còn phe phẩy đuôi nữa chứ.
Bên kia con phố một người đàn ông vừa nhận hộp đậu hũ thối từ chủ quán vỉa hè, lịch sự nói lời cảm ơn rồi bước ra khỏi bóng cây.
Anh ta cầm một miếng đậu hũ thối lên đưa vào miệng thưởng thức một cách tao nhã, hệt như đang dùng dao nĩa cắt bít tết medium-rare trong một nhà hàng sang trọng. Ánh nắng len qua những sợi tóc mái lòa xòa, chiếu lên khuôn mặt thanh tú, từng đường nét tinh tế, đôi mắt đen trắng rõ ràng như mặt nước giếng cổ, bình lặng không một gợn sóng.
Cho đến khi anh ta nhìn thấy hai tin nhắn kia.
"Khụ khụ khụ khụ…!"
Nghe thấy tiếng ho sặc sụa đầy đau khổ từ phía xa, ông chủ quán ăn vặt vừa dở tay nặn bánh vừa ngẩng đầu lên nhìn, thấy vị khách ban nãy đang ho đến mức đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thấy chưa, tôi đã bảo đừng gọi loại cay nhất rồi mà.”