Vòng bạn bè trên WeChat:
【Cố Sư Sư: Cảm giác bị hút hết năng lượng trong người thật khó chịu. Đáng tiếc là con gấu to ngày xưa cũng không còn nữa rồi.】
Cô còn kèm theo một bức ảnh minh họa.
Trong hình là một bé gái đứng trước khung cửa sổ ngày mưa ảm đạm, ánh mắt vừa cô đơn vừa hoang mang nhìn ra bên ngoài. Ở góc phòng có một con gấu nhồi bông màu nâu rất lớn, dường như đang giơ đôi chân mềm mại về phía bé gái.
Hoắc Tư Thận nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi môi mỏng hơi mím lại.
Từ trước đến giờ, anh không bao giờ nói chuyện phiếm với người khác, cũng không có thói quen xem vòng bạn bè của ai, nhưng lần này chẳng biết tại sao lại đồng ý thêm bạn bè với cô.
Cô gái nằm trên giường sắc mặt tái nhợt như giấy, làn da gần như trong suốt, thân hình mỏng manh chìm sâu giữa chiếc chăn trắng xóa.
Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh, trong đôi mắt đó là sự đáng thương, yếu đuối và bất lực. Ánh sáng trong mắt cô dường như mờ nhạt hơn trước kia rất nhiều, tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh sáng ấy sẽ biến mất hoàn toàn.
Hoắc Tư Thận siết nhẹ nắm tay.
Năm ấy, cha anh mất đi trong tai nạn xe cộ cũng là ánh mắt đó, khi vị quản gia lớn tuổi lâm bệnh nặng qua đời, ánh mắt của ông lúc hồi quang phản chiếu cũng giống như vậy, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vụt tắt đi.
Anh từng cố gắng níu kéo, muốn giữ họ sống lại, tiếp tục ở bên cạnh anh, nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ được.
Thêm WeChat sao…
Ánh mắt Hoắc Tư Thận vốn luôn u ám lúc này cũng bất giác dao động.
Nếu như đổi lại có thể cứu sống họ, cho dù một yêu cầu hay cả vạn yêu cầu, anh đều sẵn sàng chấp nhận, thậm chí là dùng chính tính mạng của mình để đánh đổi.
Nhưng anh chưa từng có cơ hội ấy.
Sắc mặt Hoắc Tư Thận lập tức trở nên lạnh lẽo. Anh cúi đầu, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm liếc nhìn cô gái trên giường thêm một lần nào nữa: “Đi thôi.”
Tư Nhất lập tức gật đầu, nhanh chóng bước theo sau:
“Xe đang đợi ở ngoài rồi.”
Cuộc họp lúc tám giờ đã bị trễ một khoảng thời gian khá lâu, nhưng anh cũng không dám thúc giục thiếu gia lấy một câu.
Trong phòng biệt thự, Cố Sư Sư nằm nghỉ trên giường, đã gặp bác sĩ, uống thuốc và đang truyền nước biển.
Sau khi tỉnh lại, cô ngẩn người khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Nhìn vào danh sách bạn bè trên WeChat, cô há hốc miệng, trợn mắt kinh ngạc.
Cô thật sự thêm được WeChat của đại lão rồi.
Vốn chỉ nghĩ mình đang nằm mơ, nói đại một câu, không ngờ anh lại thực sự đồng ý. Thậm chí độ cưng chiều còn tăng lên một bậc nữa.
Suy nghĩ của đại lão quả thật quá khó đoán.
Chẳng phải anh thích nhất là người khác đừng làm phiền mình hay sao, chẳng lẽ... anh thiếu tình cảm đến mức này?
“Rốt cuộc mình liều mạng ăn uống tới mức đau dạ dày cấp tính là để làm gì chứ.”
Chỉ vì muốn kéo dài tuổi thọ, hầu như mỗi bữa cô đều ăn đến mức mười hai phần no. Tối qua, ly sữa lạnh đó lại càng là cọng rơm cuối cùng ép chết con lạc đà.
Sớm biết rằng việc thêm WeChat của đại lão đơn giản như vậy, cô đã không cần phải ăn uống vô tội vạ, suýt chút nữa đánh mất cái mạng nhỏ của mình rồi.
Có WeChat rồi, sau này đến Tết đến lễ, cô có thể mặt dày đi xin lì xì chứ nhỉ. Biết đâu tâm trạng đại lão vui vẻ, thỉnh thoảng sẽ phát lì xì trong nhóm bạn bè thì sao.
Cố Sư Sư nghĩ tới đó, cảm giác đau đớn vì kim truyền dịch trên tay cũng bớt đi rất nhiều.
Cô mở avatar của đại lão lên, nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn qua.
【Cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh, đã mời bác sĩ cho tôi. Bây giờ tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi ạ.】
Sau đó cô nhanh tay gửi qua một bao lì xì 6.66 tệ nữa.
【Chúc anh hôm nay công việc thuận lợi, cố lên nha!】
Cố Sư Sư làm xong, nhìn màn hình điện thoại cười khúc khích không ngừng.
Bình thường bạn bè gửi lì xì cho cô vào dịp lễ, cô đều trả lại cho đối phương số tiền lớn hơn.
Bây giờ cô gửi đại lão một cái lì xì nhỏ xíu như vậy, đại lão có thể nào mặt dày không trả lại cô một cái lì xì lớn hơn sao.
“Đại lão ngày thường ăn một miếng bánh mì cũng cả trăm tệ, tùy tiện vứt một bộ quần áo cũng mười mấy vạn.”
Lì xì cô gửi anh là 6.66, chẳng lẽ anh ấy lại chỉ trả lại 66.66 thôi sao.
Cố Sư Sư cảm thấy bản thân mình quá thông minh. Trong lúc cơ thể suy nhược thế này, đầu óc của cô lại đặc biệt minh mẫn.
Lần bệnh này, cô nhận thức rõ ràng hơn rằng không có gì quan trọng hơn tính mạng của chính mình.
Sống, mới có thể ăn uống, mới có thể vẽ những bức tranh “thân lâm kỳ cảnh”, mới có thể chơi game nuôi bốn ông chồng.
Chết rồi, thì chẳng còn gì cả.
Mà đại phản diện Hoắc Tư Thận, theo nội dung sách, chỉ sống được tối đa hai năm nữa. Cô nhất định phải sống qua hai năm này, mới có thể nghĩ cách cứu anh.
Tính ra, mạng sống của cô và anh thật ra đã gắn chặt vào nhau rồi.
Theo logic đó, anh đưa tiền cho cô tiêu, chẳng khác gì dùng tiền để mua mạng sống cho chính anh.
“Cùng lắm sau này mình chăm chỉ hơn, mỗi ngày vẽ một bức tranh, sau này bán được rồi trả lại tiền cho anh ấy là được mà.”
Cố Sư Sư nghĩ thông rồi, cũng không còn chút gánh nặng tâm lý nào nữa.
Nhưng ngay khi cô cúi đầu nhìn xuống màn hình, cô lập tức phát hiện đại lão đã mở bao lì xì.
Cô lập tức kích động.
Đại lão đã nhận bao lì xì nhỏ của cô rồi.
Tim cô lập tức đập loạn xạ.
Trong truyện, mọi người đều tưởng anh bị đuổi khỏi Hoắc gia từ nhỏ, chỉ có chưa tới 10% tài sản Hoắc thị, căn bản không có quyền thừa kế. Nhưng sự thật, không ai biết rằng anh từ lâu đã tự gây dựng cho mình một giang sơn riêng.
Anh chính là ông chủ đứng sau mạng xã hội và công cụ tìm kiếm lớn nhất hiện tại HB. Thậm chí ở nước ngoài còn sở hữu vài mỏ khoáng sản lớn.
Tài sản của anh từ lâu đã vượt xa Hoắc gia rồi.
“Bình tĩnh nào, mình phải chuẩn bị tinh thần trước đã.”
Đợi tới lát nữa đừng bị lì xì năm con số, sáu con số của đại lão dọa đến bất tỉnh luôn.
Nhưng đợi mãi tới khi nghe tin Hoắc đại lão đã về biệt thự nghỉ ngơi, cô vẫn không nhận được bất kỳ hồi đáp nào cả.
Cố Sư Sư sửng sốt, thất vọng: “Trời ạ.”
Cố Sư Sư hoàn toàn suy sụp.
Nhưng cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc.
Nếu không kiên trì, cô đã chẳng thể nào bền bỉ luyện tranh đến tận hai mươi năm.
Vì vậy, sau ba ngày liên tiếp truyền nước biển, cô cũng gửi tin nhắn WeChat kèm lì xì cho Hoắc Tư Thận đủ ba ngày.
Ngày đầu là 6.66, ngày thứ hai 8.88, ngày thứ ba là 9.99.
Mỗi lần gửi đi đều kèm theo vài câu quan tâm thân thiết:
“Hôm nay trời mưa, nhớ mang dù.”
“Hôm nay trời nóng, nhớ uống nước nhiều một chút.”
“Đừng quên ăn cơm đúng giờ đấy.”
Nhưng kết quả là, những lì xì của cô gửi đi chẳng khác nào đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có hồi âm.
Quá đau lòng, cô lập tức bật dậy, cầm lấy bút lông, vừa mở livestream vừa vẽ một bức tranh gà con mổ thóc để xả giận.
Khi sử dụng kỹ năng “Thân lâm kỳ cảnh”, những con gà trong đầu cô dường như đang ríu rít gọi nhau, sống động vô cùng.
“Mổ chết anh đi này!”
“Mổ chết anh đi!”
“Keo kiệt!”
“Bủn xỉn!”
Cô vừa lẩm bẩm vừa múa bút.
Cả bức tranh cảnh làng quê vui tươi hồn nhiên chỉ vài nét bút đã hoàn thành một cách thần tốc.
Những chú gà con sống động như thật, từng động tác giành ăn, tranh nhau mổ thóc hiện ra sinh động rõ nét, khiến người xem cảm giác như chúng thật sự sắp nhảy ra khỏi mặt giấy.
Bình luận livestream lập tức bùng nổ:
[Sơn Đại Vương: Trời ơi, lợi hại quá đi. Bức tranh này bán không? Tôi mua, để lại cách liên hệ đi nào!]
[Sơn Đại Vương: Alo alo, streamer đâu rồi? Còn bức "Vạn Sơn Hồng" lần trước có bán hay không thế?]
[Sơn Đại Vương: Thật sự là không thèm trả lời à…? Weibo của tôi là "Sơn Đại Vương", nhớ thêm tôi nhé!]
Nhưng lúc này, Cố Sư Sư đang tập trung cao độ, nào có thời gian xem bình luận. Vừa vẽ xong, cô đã lập tức đóng livestream lại. Nhìn thành phẩm trước mắt, cảm giác khó chịu trong lòng cô cuối cùng cũng xả hết ra ngoài.
Cảm giác thật thoải mái!
Sau ba ngày rưỡi xin nghỉ bệnh, cuối cùng cô cũng nhờ thuốc men và ăn uống tẩm bổ bằng yến sào, bào ngư mà ổn định được lượng máu sụt giảm.
Sửa soạn một chút, cô hùng hổ quay trở lại trung tâm dạy vẽ để đi làm.
Thế nhưng vừa tới cửa phòng tranh, cô đã gặp ngay một người đàn ông sang trọng, ôm bó hoa đứng chờ. Vừa nhìn thấy cô, người kia suýt chút nữa rơi nước mắt.
“Cố tiểu thư, cuối cùng cô cũng tới rồi, một ngày không gặp như cách ba thu vậy.”
Cố Sư Sư mờ mịt nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, hỏi:
“Anh là ai vậy?”
Lúc này, tại biệt thự.
Phòng ngủ chính cửa sổ đóng kín, rèm cũng che thật chặt, không một chút ánh sáng lọt vào.
Tần Như Hải mặc áo blouse trắng, nhìn người đàn ông trước mặt đang đau khổ như một con thú bị nhốt. Trong mắt anh ta đầy tơ máu, toàn thân tỏa ra khí tức bạo ngược khiến người khác không rét mà run.
Trước đó cô gái nhỏ kia bị đau bụng, phát sốt, anh vừa được gọi tới khám bệnh cho cô ấy, còn chưa truyền nước xong thì Tư Nhất đã lại chạy tới, nói thiếu gia của anh ta phát bệnh rồi.
Tần Như Hải càng nghĩ càng nhíu mày.
Bình thường, người đàn ông này còn miễn cưỡng kiểm soát được cảm xúc của mình, chỉ là không thích bị ai tiếp cận. Nhưng một khi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rơi vào trạng thái mất kiểm soát thì anh ta sẽ trở nên cực kỳ bạo lực, hung dữ và vô cùng khó gần, mất luôn khả năng suy nghĩ bình thường.
Lần phát bệnh gần nhất là hai năm trước, dù tiêm thuốc an thần nhưng anh vẫn đập phá đồ đạc trong nhà một trận tơi bời, còn hành hạ công ty đối thủ suýt nữa phải phá sản.
“Vợ chưa cưới bé nhỏ của cậu lại chọc giận cậu à?” Tần Như Hải vừa hỏi vừa chậm rãi tiêm thuốc an thần vào tĩnh mạch của anh.
Hoắc Tư Thận ngồi im trên ghế sofa như một ngọn núi đá, hàm dưới siết chặt, toàn thân lạnh như băng.
Nghe đến từ này, biểu cảm của anh mới khẽ dao động một chút.
Vợ chưa cưới bé nhỏ...
Trong đôi mắt đỏ ngầu như dã thú ấy, giông tố cuồng phong trong nháy mắt dừng lại. Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như trong suốt kia thoáng hiện lên trong tâm trí anh.
Bị gửi đến một nơi xa lạ, chẳng ai quan tâm. Bệnh tới mức không xuống nổi giường, phát sốt tới ngất đi, cũng không ai biết.
Những trải nghiệm của cô, luôn khiến anh nhớ lại quá khứ.
Bàn tay anh buông thõng bên người, lúc nắm lúc buông.
“Không phải cậu đã thêm WeChat của cô ấy rồi sao?” Tần Như Hải cố gắng gợi chuyện, “Cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cậu dạy bảo một chút là được, đừng cứ giữ hết trong lòng như vậy.”
Nói thật, anh rất khâm phục sự dũng cảm của cô bé này.
Anh chưa từng thấy có ai thành công xin được phương thức liên lạc của Hoắc Ác Ma cả.
Tần Như Hải vẫn tiếp tục độc thoại, chẳng hề phiền lòng.
Vấn đề của Hoắc Tư Thận chính là ám ảnh từ quá khứ. Anh nói chuyện này chuyện kia, chẳng qua là muốn giúp người đàn ông kia bước ra khỏi bóng ma quá khứ thôi.
Tất nhiên, anh cũng hiểu rõ, lần phát bệnh này của Hoắc Tư Thận không liên quan đến cô vợ chưa cưới đáng yêu kia.
Vì một người phụ nữ, chưa đủ khả năng khiến người đàn ông này vui hay buồn.
Đang nghĩ bước tiếp theo sẽ khuyên giải thế nào, thì anh bỗng nghe thấy giọng nói trầm khàn của Hoắc Tư Thận vang lên: “Gửi lì xì WeChat là có ý gì?”
Tần Như Hải lập tức sửng sốt.
“Cậu nói gì cơ?”
Hoắc Tư Thận cúi mắt, nhìn điện thoại bị ném dưới đất, sắc mặt phức tạp.
Cô mỗi ngày đều gửi lì xì cho anh. Từ nhỏ đến lớn chưa ai từng làm như vậy với anh cả.
“WeChat có người gửi lì xì cho cậu à?”
Tần Như Hải trợn tròn mắt, cao giọng kinh ngạc: “Vợ chưa cưới bé nhỏ của cậu gửi lì xì cho cậu?”
Cô gái này gan cũng thật lớn, đây rõ ràng là đang trêu ghẹo đại ác ma này.
Nhìn vẻ mặt âm u của người đàn ông như muốn xé nát ai đó, Tần Như Hải suy nghĩ thật kỹ mới mở miệng:
“Ừm, bình thường tôi chỉ gửi lì xì khi muốn tán tỉnh cô gái nào đó thôi.”
Lời còn chưa dứt, anh đã bị đại ác ma kia đá thẳng ra ngoài cửa phòng.
“Chết tiệt, tinh dầu hoa hồng giúp cậu ngủ ngon còn chưa kịp đốt mà!”