“Thiếu gia, đây là thứ Cố tiểu thư vừa bảo tôi giao cho ngài.”
Tần Như Hải vừa bị đá ra khỏi cửa, thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.
Không phải ai khác, chính là Tư Nhất.
Anh không dám nhìn vào sắc mặt của Hoắc Tư Thận, cúi đầu đưa lên một bức tranh cuộn tròn.
Hoắc Tư Thận phát bệnh ba ngày liên tiếp, Tư Nhất đi theo thiếu gia nhiều năm, hiểu rõ lúc này ai chọc giận ngài ấy chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Nhưng sáng nay, Cố Sư Sư đã đưa cho anh bức tranh này, còn dặn dò nhất định phải giao tận tay Hoắc Tư Thận.
Điều này khiến Tư Nhất bất giác có một ý nghĩ từ trước tới nay chưa từng có.
Cố tiểu thư… có thể sẽ cứu được thiếu gia, hoặc chí ít cũng có thể làm dịu đi tâm bệnh của ngài ấy.
“Cố tiểu thư đã đi làm rồi, cô ấy nhờ tôi chuyển món quà này cho ngài xem. Nếu thiếu gia không thích, cô ấy bảo tôi mang về trả lại cô ấy.”
Anh cứng đầu nói hết lời, cố ý phớt lờ ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Tư Thận.
Hôm đó, Cố tiểu thư ngất xỉu ngay trong lòng thiếu gia.
Thiếu gia không hề né tránh, cũng chẳng đẩy cô ra. Thậm chí sau khi cô ấy bất tỉnh, thiếu gia còn ngồi bên cạnh giường đợi tới lúc Tần Như Hải khám bệnh, truyền nước xong, mới mang bộ mặt âm u chấp nhận thêm WeChat của cô ấy.
Tư Nhất nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, chỉ thấy vô cùng huyền ảo.
Nghĩ vậy, anh cố chống lại bầu không khí nặng nề trong phòng, nhẹ nhàng mở bức tranh ra.
Nhưng động tác vừa làm được một nửa, đã bị một giọng nói lạnh lẽo, khàn khàn uy nghiêm cắt ngang: “Ra ngoài.”
Tư Nhất hơi sửng sốt.
Nhưng do dự một chút, anh vẫn nhanh chóng đặt bức tranh lên bàn trà rồi cúi đầu lui ra ngoài.
Cố tiểu thư, tôi chỉ giúp được cô đến đây thôi.
Cô phải cố gắng lên đấy!
Còn người được đặt hy vọng lớn lao là Cố Sư Sư lúc này mới vừa đến trung tâm dạy vẽ, đã ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, càng mờ mịt hơn khi nhìn bó hoa khổng lồ trên tay đối phương.
Cô vừa định đi vòng qua, thì đối phương đã bước tới chặn ngang đường cô.
“Tôi tên Ngô Chấn Hào, mở một công ty gần đây. Mấy ngày trước tôi đến đây ăn cơm, vô tình gặp em, từ đó không thể nào quên được em.”
Anh ta mặc bộ âu phục thẳng tắp, tóc chải ngược bóng loáng, vừa mở miệng đã lập tức tỏ tình thẳng thắn, còn cố ý bày tỏ thân phận doanh nhân thành đạt của mình.
Trong mắt anh ta lóe lên sự tự tin, thậm chí còn có chút đắc ý.
Đúng vậy, đắc ý.
Màn kịch lần này vừa đơn giản lại kiếm được nhiều tiền.
Anh ta chỉ cần đóng giả một quý công tử, dụ dỗ Cố Sư Sư mắc câu, sau đó chụp vài bức ảnh thân mật của hai người đưa cho khách hàng là xong.
Người thuê đã ra giá tối thiểu mười vạn, nếu ảnh chất lượng tốt, còn được thưởng thêm nữa!
Giờ phút này nhìn kỹ, cô gái này còn chất lượng cao hơn dự kiến.
Trong trung tâm dạy vẽ có không ít cô gái, nhưng chỉ có mình Cố Sư Sư là nổi bật nhất.
Chiếc váy voan trắng viền xanh nhạt ôm lấy thân hình mềm mại, nhẹ nhàng để lộ đường cong nơi ngực cô. Làn váy xòe rộng chỉ vừa phủ lên đầu gối, vừa vặn để lộ đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái.
Vòng eo mảnh khảnh được thắt nhẹ bởi sợi dây lưng nhỏ màu xanh, khiến người ta vừa nhìn đã muốn nghĩ lung tung.
Càng khỏi nói tới khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, mềm mại. Dù trời nóng nhưng làn da cô vẫn không chút tì vết, trắng mịn, nhìn qua đã muốn đưa tay nhéo thử một cái.
Chỉ cần nhìn cô một lần, anh ta đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng.
Vụ làm ăn này nhất định phải thành công!
Anh ta quyết định phải tận hưởng thật tốt đã rồi tính!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Ngô Chấn Hào lại càng cong hơn.
Anh ta tự tin mình đã gặp vô số phụ nữ, là cao thủ chinh phục. Cùng lắm một tuần thôi, chắc chắn anh ta sẽ khiến cô gái nhỏ này quỳ gối trước mặt!
“Cố tiểu thư, tôi biết thế này hơi đường đột, nhưng mấy ngày em không đi làm, tôi mới biết trong lòng mình em quan trọng đến nhường nào.”
Vừa nói, anh ta vừa cố tình giơ cổ tay, làm lộ ra chiếc đồng hồ kim cương sáng lấp lánh.
Anh ta hiểu rất rõ tâm lý hư vinh, ham mê vật chất của các cô gái trẻ, đã nghiên cứu kỹ trang phục, hành động của giới nhà giàu. Giờ đây từ đầu đến chân, anh ta chính là một quý công tử đầy tiền trong mắt các cô gái.
Nụ cười trên mặt Ngô Chấn Hào càng thêm quyến rũ, tự tin nói tiếp: “Tôi muốn mời em làm bạn g...”
Anh ta vừa đưa bó hoa cực lớn mà bình thường các cô gái ôm cũng khó khăn ra trước mặt Cố Sư Sư, lời nói chân thành cộng thêm bó hoa ấn tượng này chắc chắn sẽ khiến cô rung động!
Nhưng nét tự tin trên khuôn mặt Ngô Chấn Hào bỗng nhiên đông cứng lại bởi một tràng hắt xì kinh thiên động địa.
“Hắt xì! Hắt… xì!”
Cố Sư Sư nước mắt nước mũi cùng lúc trào ra, đau khổ ôm lấy mũi. Không lâu sau, đôi mắt cô đã ngấn lệ!
Thân thể này bị dị ứng với phấn hoa. Giống hệt như cô ngày trước vậy.
Ngày xưa, mỗi lần đi vẽ ngoài trời, chỉ cần đứng gần hoa một chút là cô sẽ hắt hơi liên tục, không ngừng được.
Hiện tại, bó hoa trước mặt lại càng khiến cô khó chịu, hắt xì mãi không dứt.
Cô vội che mũi, nhanh chóng lách qua người anh ta, vừa né tránh vừa nói:
“Xin lỗi, tránh đường một chút, cảm ơn! Hắt xì!”
Cô chạy trốn như một tia chớp!
Bó hoa này càng không thể nhận được!
Ngô Chấn Hào vẫn còn ôm hoa đứng đó, nụ cười trên mặt anh ta đã cứng đơ lại.
Nhưng rất nhanh anh ta liền lấy lại bình tĩnh, vội vàng chặn trước mặt cô lần nữa, rút từ túi áo một chiếc khăn tay gấp gọn đưa ra trước mặt cô: “Dùng khăn của tôi đi.”
“Xin lỗi, tôi không biết bó hoa này lại khiến em khó chịu như vậy, tôi lập tức vứt nó đi!”
Người giàu đúng là không dùng khăn giấy!
Ngô Chấn Hào cảm thấy rất hài lòng với màn chuẩn bị đầy đủ này của bản thân!
Anh ta đưa khăn tay tới, sau đó lập tức quay người bước đi, tiện tay ném mạnh bó hoa đắt tiền vào thùng rác, hành động vô cùng dứt khoát, khí thế mười phần.
Vừa đúng với thân phận nhân vật đang đóng, lại vừa thể hiện sự quan tâm và trân trọng đối với cô gái.
Chậc!
Quá dễ dàng rồi!
“Cố tiểu thư…”
Anh ta cười quay đầu lại.
Kết quả, trên hành lang lúc này còn đâu bóng dáng của Cố Sư Sư nữa!
Khóe miệng Ngô Chấn Hào giật giật.
Người đâu mất rồi?
Cô gái này rốt cuộc có chuyện gì thế?
Rất nhanh sau đó, giọng nói líu ríu của các cô gái ở trong trung tâm dạy vẽ vang lên.
“Sư Sư, cậu đến rồi à? Khỏe hơn chưa?”
“Ai đứng ngoài kia vậy? Ngày nào cũng đứng đợi cậu ở cửa luôn đó!”
“Mỗi ngày còn mang một bó hoa khác nhau đến nữa chứ!”
Sắc mặt Ngô Chấn Hào lại nhanh chóng khá hơn.
Đúng vậy.
Cho dù biết rõ cô xin nghỉ ốm ba ngày, anh ta vẫn kiên trì ngày nào cũng tới đây đợi, ra vẻ sốt ruột đứng chờ.
Phụ nữ thích nhất là sự lãng mạn!
Nhưng rất nhanh sau đó, một câu nói hờ hững đã dập tắt hoàn toàn sự đắc ý của anh ta!
“Tớ không quen người đó, tớ đã đính hôn rồi.”
Giọng điệu của Cố Sư Sư còn có chút khó xử: “Ừm, tớ sẽ ra ngoài nói rõ với anh ta ngay.”
Khóe mày Ngô Chấn Hào giật nhẹ.
Chính vì cô đã đính hôn, người thuê anh ta mới muốn tìm chứng cứ nɠɵạı ŧìиɧ, do vậy giá thuê mới cao đến như vậy.
Ngô Chấn Hào nhanh chóng suy tính một lượt, trên mặt lập tức bày ra vẻ chân thành kiểu càng thất bại càng kiên cường, bước vào trung tâm.
“Cố tiểu thư, xin hãy cho tôi một cơ hội! Tôi sẽ chứng minh rằng tôi không thua bất kỳ người đàn ông nào khác, tình yêu của tôi dành cho em càng sẽ không thua kém ai.”
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng VVIP màu vàng kim.
“Ngoài bất động sản và công ty ra, chiếc thẻ ngân hàng này chính là toàn bộ gia sản của tôi.”
“Chỉ cần em đồng ý làm bạn gái tôi, tôi sẽ lập tức nói mật khẩu cho em.”
Trong trung tâm có rất nhiều người, lập tức vang lên từng đợt tiếng kinh ngạc.
Chuyện này đúng là quá giống phim thần tượng rồi!
Không, thậm chí còn khoa trương hơn cả phim thần tượng nữa!
Triệu Nhàn đang ngồi đợi xem kịch vui trong phòng, không nhịn được bật cười nhìn sang bạn trai mình là La Tranh.
Nghe nói chiều nay Cố Sư Sư sẽ đến, La Tranh còn đặc biệt tới đây làm học viên dự thính.
Lúc này, hai người họ nhìn nhau một cái, đều lộ ra nụ cười đắc ý.
Vở kịch này thật không uổng công họ chờ đợi suốt ba ngày!
Gã lừa đảo họ thuê tới quả nhiên là chuyên gia giả giàu thứ thiệt!
Ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy Ngô Chấn Hào, Triệu Nhàn đã suýt bị bộ đồ hiệu đắt tiền và khí chất quý tộc của anh ta dọa cho sửng sốt!
Anh ta biết rõ cách khoe giàu, nắm rất chuẩn tâm lý ham hư vinh của các cô gái trẻ!
Cố Sư Sư, để xem lần này cô xử lý thế nào!
Bây giờ chắc hẳn cô đã bị gã lừa đảo kia mê hoặc đến điên đảo rồi nhỉ!
Triệu Nhàn cười đầy mong đợi.
Nhưng rất nhanh sau đó, một giọng nói trong trẻo đã vang lên.
“Tôi không nhận, anh cất đi.”
Cố Sư Sư thậm chí không chớp mắt lấy một lần.
Editor có lời muốn nói:
Chào mọi người, đây là cuốn truyện đầu tiên mình edit, nếu có lỗi gì thì mong các bạn độc giả giúp mình chỉ điểm ở bình luận, mình sẽ sửa chữa. Từ chương 21 mình sẽ đăng truyện có phí. Mình sẽ tính phí là 250 vàng 1 chương, mỗi ngày 2 chương. Lịch ra chương là 8 giờ tối hàng ngày. Nếu có nhiều bạn đọc ủng hộ thì mình sẽ cố gắng ra nhiều chương hơn.