Buổi sáng, tiếng chim hót líu lo ngoài vườn hoa trước biệt thự ngoại ô, náo nhiệt vô cùng.
Bảy giờ rưỡi, Cố Sư Sư bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét đánh thức.
Vừa mở mắt, cô liền thấy thông báo từ BB Live.
【Fan mới: 3 người.】
【Số lượt xem cao nhất: 10 người.】
Tiến độ mục "Sự công nhận của người khác" trên hệ thống cũng không hề tăng.
Tối qua cô mới livestream lần đầu, toàn bộ thời gian chỉ tập trung vẽ tranh, không để ý tương tác nên không có khán giả cũng là bình thường.
Cố Sư Sư chẳng mấy quan tâm đến thành tích livestream, vẽ được bức tranh khiến cô hài lòng là đủ vui rồi. Hiện tại, cô cũng chẳng để tâm nổi những chuyện ấy.
Cố Sư Sư khó khăn bò dậy, quầng thâm dưới mắt hôm nay còn đậm hơn hôm trước. Mới bước được vài bước, chân đã mềm nhũn, đầu đau như muốn nứt ra.
Tối qua, bụng cô đau đến mức suy sụp.
Cô đang định tìm thuốc thì quản gia thần kỳ mang đến tận cửa.
Quản gia vốn định gọi bác sĩ gia đình tới khám, nhưng cô từ chối.
Cứ ngỡ uống thuốc xong sẽ khỏe, nào ngờ vừa tỉnh dậy vẫn thấy cơ thể suy nhược vô lực, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
【Cảnh báo!】
【Ký chủ tiến vào trạng thái suy yếu, sinh mệnh giảm tốc độ 300%!】
Cố Sư Sư trợn mắt nhìn.
Cái gì đây?
Cô vội vàng kiểm tra thanh máu:
【Thời gian sinh mệnh còn lại: 3 ngày 13 phút.】
Cô lập tức tối sầm mặt lại.
Tối hôm qua trước khi ngủ, thanh máu của cô còn gần đầy 5 ngày.
Bây giờ ngủ dậy, đã bị trừ mất một ngày rưỡi rồi!
Tin dữ này khiến cô đau lòng muốn khóc.
Cô còn muốn dùng thêm vài lần kỹ năng "Thần Trợ Hội Họa" nữa kia mà.
Vừa hoảng vừa bực, cô bước hụt chân. Thân thể loạng choạng, nửa bàn chân liền hụt mất cầu thang.
Muốn nắm lấy lan can nhưng tay không đủ sức bám chắc.
Trong khoảnh khắc mất trọng tâm, cả người cô ngã nhào xuống dưới.
Cố Sư Sư hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Nhưng ngay lúc tuyệt vọng nhất, cô lại đυ.ng phải một l*иg ngực ấm áp, rắn chắc còn phảng phất mùi hương gỗ trầm dễ chịu.
Cố Sư Sư sợ hãi chưa hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn một cách run rẩy.
“Cô ngốc đến mức... đi đường cũng không xong à?”
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo nghiến răng từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Từng chữ từng chữ, giống như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng cắt vào tai cô.
Cố Sư Sư khẽ cử động cái cổ, lúc này cô mới nhận ra khuôn mặt mình đang đè lên thứ gì.
Là... ngực của đại lão!
Trong lúc bối rối, cô định đưa tay chống lên người anh để đứng dậy, nhưng lại nhớ ra anh mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Lập tức tay cứng lại, không dám cử động.
Chỉ dựa vào lực cổ và khuôn mặt cô.
“ Thật xin lỗi, nhưng hình như tôi đứng không nổi nữa rồi.”
Hoắc Tư Thận: “...”
Điều đáng sợ nhất là không khí bỗng dưng trở nên im lặng.
Đặc biệt là trong tình cảnh xấu hổ thế này.
Đại lão không lên tiếng, cũng không đẩy cô ra. Cứ giữ nguyên tư thế cô ngã vào ngực anh, không hề động đậy.
Cố Sư Sư ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Cô không dám tùy tiện chạm vào anh.
Nhưng chẳng lẽ đại lão cũng không muốn chạm vào cô, giúp cô đứng thẳng lên?
Chuyện này đúng là hơi phiền rồi đây.
Chẳng lẽ phải đợi người thứ ba xuất hiện sao?
Cố Sư Sư do dự một lúc, cuối cùng đành dùng cổ cố sức chống vào ngực đại lão, thử xem có thể tự nâng người lên được không.
“Cô đang làm cái gì thế?”
Hoắc Tư Thận trong mắt gần như bốc lửa.
Người phụ nữ không biết sống chết này!
Sáng sớm ngã lên người anh, bây giờ còn dám dùng khuôn mặt nhỏ cọ tới cọ lui trước ngực anh.
Anh vừa cúi đầu đã thấy rõ chiếc cổ trắng mịn của cô, hương thơm mềm mại tỏa ra từ người cô cũng phảng phất rõ ràng.
“Tôi... tôi đang cố gắng đứng lên.”
Hoắc Tư Thận: “...”
Một giây sau, Hoắc Tư Thận cau chặt lông mày, dùng ánh mắt đủ để lăng trì người ta ngàn lần, liếc nhìn cái cổ nhỏ nhắn tưởng chừng chỉ cần bóp nhẹ cũng có thể gãy kia.
Anh đưa tay, trực tiếp túm lấy cổ áo sau gáy cô. Như xách một con búp bê, nhẹ nhàng nhấc cô đứng thẳng dậy.
Bàn tay anh dường như cũng nhận ra sức nặng trong tay mình, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Cô gái này nhìn không thấp, dáng người khá mảnh mai, lại nặng một cách bất ngờ.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh, yên lặng lướt qua thân hình cô.
“Cảm ơn anh, Hoắc tiên sinh. Lần sau tôi xuống cầu thang sẽ cẩn thận hơn.”
Hai chân Cố Sư Sư cuối cùng cũng chạm đất vững vàng. Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực.
Hoắc Tư Thận nheo mắt lại.
Nhưng ngay lập tức anh dời tầm nhìn đi nơi khác, vòng qua cô, mặt không biểu cảm bước lên cầu thang.
Đứng trước cửa phòng, anh mới dừng lại một chút: “Không có lần sau đâu.”
“Vâng.” Cố Sư Sư lè lưỡi, khẽ đáp.
“À phải rồi, tôi có món quà …” Cô còn chưa kịp nói xong, Hoắc Tư Thận đã đóng cửa lại.
“Thôi, lần sau nói vậy.” Cố Sư Sư lẩm bẩm một mình.
Vừa quay đi, cô lại thấy chân mềm nhũn, vội vàng bám vào lan can.
Tối qua vất vả quá độ, hôm nay cả người đều không còn sức.
Phải mau chóng ăn cơm mới được.
“Chú đầu bếp...” Cô gần như thở không ra hơi, vội vã chạy vào phòng ăn.
Kéo vội một cái ghế gần nhất, cô ngồi xuống ngay lập tức.
“Hôm nay không cần sữa đâu, tôi chỉ uống nước thôi, đồ ăn thì gì cũng được.”
Cốc sữa lạnh tối qua đúng là hại chết cô rồi.
“Cô chờ một chút.” Chú đầu bếp tận tình đáp lại.
Trong lúc chờ đợi, Cố Sư Sư tranh thủ mở giao diện hệ thống mà người khác không thể nhìn thấy, kiểm tra lại thanh máu.
【Thời gian sinh mệnh còn lại: 3 ngày 2 phút.】
Trời ạ.
Chỉ đi một đoạn đường tới phòng ăn thôi, mà đã mất thêm 11 phút mạng sống!
Giảm tốc độ 300%, cô hoàn toàn không chịu nổi.
“Cố tiểu thư, bữa sáng của hôm nay đây.”
“Thiếu gia đặc biệt dặn dò, bảo tôi chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho cô.”
Chẳng mấy chốc, chú đầu bếp đã bê khay thức ăn tới.
“Cảm ơn chú.”
Cố Sư Sư nói cảm ơn, nhưng vừa cúi đầu đã nhìn thấy một tô cháo trắng to trước mặt, bên cạnh là một đĩa ruốc nhỏ chưa bằng nắm tay, và vài cọng dưa muối đáng thương.
Cố Sư Sư há miệng.
Chú đầu bếp mỉm cười, nói tiếp:
“Thiếu gia còn dặn, sau này ba bữa ăn của cô đều được cung cấp theo lượng nhất định, mỗi bữa chỉ ăn no tám phần.”
Tám phần?
Cố Sư Sư cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Vì sao lại như vậy?
Hiện giờ cô đang tiêu hao với tốc độ 300% đấy!
“Ăn xong cô cứ để đấy là được.” Chú đầu bếp nói xong, quay người rời đi.
Cố Sư Sư ngồi bất động tại chỗ.
Nửa ngày sau, cô mới cầm muỗng lên, lật tới lật lui tô cháo một cách ngơ ngác.
Trong cháo chỉ có duy nhất cơm trắng!
Quả nhiên thanh đạm đến mức phát khóc!
Cô ăn thử một muỗng, suýt chút nữa nước mắt đã trào ra.
Muỗng cháo vừa vào miệng liền mềm mại, nóng ấm, vị gạo thơm ngọt tự nhiên. Ngay lập tức xoa dịu dạ dày khó chịu của cô.
Nhưng lại không hề có thông báo nạp tiền nào!
Cô lật tới lật lui hệ thống. Vẫn không có gì xuất hiện.
Hệ thống cho rằng cháo trắng quá rẻ, hoàn toàn không đáng kích hoạt nạp tiền sao?
Cô cắn răng thử thêm một miếng ruốc và dưa muối… vẫn chẳng có chút động tĩnh.
Cái hệ thống hời hợt, ham tiền này!
Cố Sư Sư nhai nhai, lòng đầy bi thương.
“Đại lão... đây là đang quan tâm mình à?”
Hôm qua quản gia mang thuốc tới, chẳng lẽ đại lão đã sớm biết cô bị khó chịu ở dạ dày?
Cố Sư Sư vừa cười vừa muốn khóc. Được người ta quan tâm cũng tốt.
Nhưng… cô thật sự muốn khóc.
Chuyển đau thương thành sức ăn, cô húp sạch tô cháo trắng.
Nhưng vừa ăn xong, cô định đứng dậy thì bụng lại quặn đau.
“Vẫn chưa hết sao?”
Cô lập tức lao vào nhà vệ sinh tầng một.
Chỉ chốc lát sau, cô mặt mũi trắng bệch, chân tay mềm nhũn bước ra ngoài.
“Cố tiểu thư, cô không sao chứ?” Người giúp việc đi ngang qua thấy sắc mặt cô liền vội vàng hỏi.
Cố Sư Sư hít sâu một hơi: “Không sao…”
Nhưng nửa giây sau, cô lại vội vàng lao trở lại nhà vệ sinh.
Ra vào hai lần, cô càng yếu ớt hơn.
Cháo trắng không giúp ích gì cả!
Thuốc của quản gia cũng không hiệu quả!
Thanh máu cứ thế mà giảm nhanh chóng.
“Cố tiểu thư, hay là cô ngồi nghỉ một lát đi, trán cô đầy mồ hôi rồi.” Người giúp việc thấy vậy không dám rời khỏi cô nữa.
“Đúng rồi, lúc nãy tôi đang định hỏi cô, tối qua cô có nói với quản gia muốn xử lý một bộ quần áo cũ. Có phải là chiếc áo khoác để trên sofa kia không?”
Cố Sư Sư lúc này mới nhớ ra:
“Đúng vậy, tôi không biết mọi người có ai cần không, hoặc có cách nào quyên tặng không? Tái sử dụng được thì càng tốt, chứ vứt đi thật lãng phí...”
Quần áo đắt tiền như vậy, vẫn mặc được mà bỏ đi thì quá phí.
Cô nghĩ như thế.
Nhưng chữ “phí” còn chưa nói hết, cô đã cảm thấy phía sau lạnh toát.
Cô quay đầu theo luồng khí lạnh.
Chỉ thấy Hoắc Tư Thận sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân mặc âu phục chỉnh tề, khí thế áp bức đứng trong bóng tối phía sau cô.
Bên cạnh là Tư Nhất.
【Độ thiện cảm của Hoắc Tư Thận giảm! Sự cưng chiều về 0!】
Chết rồi!
Cô vừa nói sai gì sao?
“Rác rưởi thì vứt luôn đi, ai cũng không được phép mặc lại!”
Hoắc Tư Thận bước ngang qua cô, đầu cũng không ngoảnh lại.
Anh biết ngay hôm qua cô nói mấy lời ngoài cửa chỉ là giả dối.
Còn dám đem áo vest của anh cho người giúp việc, để người đàn ông khác mặc vào!
Thế mà anh còn bảo người mang thuốc cho cô!
Hoắc Tư Thận ánh mắt lạnh băng, giận dữ đầy vẻ châm chọc.
Cố Sư Sư còn chưa kịp giải thích, vừa quay đầu chỉ thấy bóng lưng quyết tuyệt của anh.
Ngay lập tức, bản năng muốn sống mãnh liệt trào dâng trong cô!
Nếu để đại lão đi ra ngoài như vậy, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ quan tâm tới cô nữa. Chẳng mấy ngày cô sẽ xong đời!
“Khoan đã!”
Cô vội vàng đứng dậy, nhưng đầu óc lại choáng váng quay cuồng.
Cảm giác suy nhược lập tức bùng nổ như cơn lũ.
Cô vừa mới nắm được vạt áo của người đàn ông, trước mắt đã tối sầm, mất kiểm soát ngã xuống.
“Cố tiểu thư!”
“Mau gọi bác sĩ!”
Những tiếng kêu hoảng loạn vang lên: một giọng nữ và một giọng nam.
Có vẻ là giọng của nữ giúp việc đã bị hoảng sợ và Tư Nhất.
Cố Sư Sư vẫn còn ý thức, chỉ là bóng tối trước mắt không tan đi nổi, cô không nhìn thấy gì cả.
Cô muốn cố gắng đứng lên nhưng không còn chút sức lực nào nữa.
Ý thức dần dần mơ hồ…
Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô đã nghe thấy giọng nói trầm thấp đầy ngạc nhiên và tức giận.
“Bộ đồ cô ấy muốn xử lý chính là chiếc váy này sao?”
Giọng nói trầm ấm, dù ngữ khí vừa nhanh vừa tức giận vẫn rất cao quý, dễ nghe.
“Vâng thưa thiếu gia, chính là chiếc váy mà Cố tiểu thư đặt trên sofa, nói với tôi rằng cô ấy không cần nữa.”
Cố Sư Sư đầu óc còn mơ hồ, nhưng vẫn bắt được vài từ khóa quan trọng.
Chiếc váy thì sao?
Chiếc váy này là của Cố Vô Song, cô không muốn, người kia cũng không cần, đúng là nên xử lý rồi…
Nhưng vài vạn nhân dân tệ đấy, vứt đi thật tiếc. Tái sử dụng có gì không đúng?
Cô cố mở mắt, nhưng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ và đường nét góc cạnh rõ ràng của người đàn ông trong bóng tối.
Là đại lão sao?
Cô đang nằm mơ à?
Làm sao anh ấy lại ở trong phòng cô, ngồi ngay đầu giường cô được chứ?
“Đại lão...” Cô lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe.
“Ừm, anh… cho em xin WeChat được không…”
Đã là mơ, ai chẳng có quyền đưa ra những yêu cầu táo bạo?
【Điểm hảo cảm của Hoắc Tư Thận tăng!】
【Sự cưng chiều của vị hôn phu tăng lên lv.2!】
Cố Sư Sư: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Sư Sư: “Giấc mơ thật đẹp”
Hoắc đại lão: “Vừa tỉnh dậy đã xin WeChat của tôi. Tư Nhất, cô ấy…”
Tư Nhất: “Đừng hỏi, hỏi chính là yêu quá sâu đậm!”